Bố không kiếm được nhiều tiền từ việc sửa xe đạp. Thật sự không ai trả nhiều tiền cho sửa xe đạp cả, vì vậy họ luôn nhờ bố sửa giúp và hứa sẽ trả lần sau. Bố tôi rất tốt bụng vậy nên chúng tôi cũng thường xuyên bị đói. Thức ăn chúng tôi thường ăn là bánh mì và bơ, hoặc bánh mì và mứt, nhưng tôi không bao giờ kêu than về cơn đau dạ dày bởi vì tôi biết bố mẹ đã quá căng thẳng rồi. Thậm chí đến nỗi tôi lên cơn đau quặn phải đi bác sĩ. Ông bảo rằng tôi thiếu vitamin và bố mẹ phải cung cấp đủ trái cây tươi và rau hàng ngày cho tôi. Nhưng với bấy nhiêu áp lực về tiền, hiếm khi tôi được ăn đủ trái cây và rau mỗi ngày. Người hàng xóm nhà tôi có khu vườn rộng có khi cho chúng tôi một ít. Quần áo thì trông chờ vào các kiện hàng mà họ hàng ở Mỹ gửi cho. Khi nào các kiện hàng đến thì thật là tuyệt. Mọi thứ thật khó khăn cho chúng tôi cũng như nhiều nhà khác.
Cửa hàng của bố hơi nhỏ và tối, đằng sau là một cái xưởng có mái bằng thiết, đầy ắp dụng cụ sửa chữa và bốc mùi dầu mỡ. Thỉnh thoảng bố vào nhà uống trà, bố gọi tôi ra xưởng giúp bố lấy ít dầu mỡ để lau tay. Nó màu đen, dính nhớt và mùi kinh khủng nhưng lại hiệu nghiệm. Sau khi lau dầu mỡ vài phút sau bố lau tay bằng một nùi giẻ và chà thật mạnh. Rồi bố đi vào bếp rửa tay bằng nước lạnh (cách duy nhất để có nước nóng là đun trên bếp lửa). Sau cùng tay bố đã sạch hoàn toàn. Tôi thích giúp bố, thậm chí là cầm một cái lon, thỉnh thoảng bố bảo tôi trông cửa hàng khi bố vào uống trà với mẹ một lúc, phòng khi có ai đến.
Ở trường, Hosus thỉnh thoảng ngồi trên bàn giáo viên khi cô giáo chưa đến. Ngày đầu tôi nhìn thấy Hosus trong lớp, mắt tôi như nhảy ra khỏi mặt, tôi hỏi lớn “Ông đang làm gì ở đây vậy?”Cô giáo nghe thấy và quay sang trừng mắt nhìn tôi. Tôi vội lấy tay che miệng để không cười.
Lý do mà tôi ngạc nhiên là trong khi có nhiều thiên thần hộ mệnh trong lớp thì Hosus trông hơi khác. Ông ấy không phải thiên thần hộ mệnh. Thiên thần hộ mệnh của trẻ con rất là sáng, rất lung linh nhưng ánh sáng chói. Hosus trông khác hẳn, giống con người hơn. Áo choàng của ông cọ vào bàn. Hosus giúp tôi nhận ra sự khác biệt giữa các thiên thần hộ mệnh và những thiên thần đặc biệt được cử đến trong đời tôi. Khi còn nhỏ tôi đã phải học để phân biệt các thiên thần khác nhau.
Mỗi loại thiên thần khác nhau thì năng lực cũng khác. Cũng như tôi và các đứa trẻ phải học cách phân biệt đâu là giáo viên, đâu là bác sĩ, tôi cũng phải học nhận biết các loại thiên thần khác nhau để mà tôi có thể biết họ giúp tôi và những người khác ra sao.
Hosus cũng hay làm tôi cười, một lần tôi hỏi ông “Ông có nghĩ rằng họ nghĩ con đơn giản, hoặc là từ mà còn thường nghe là chậm phát triển, bởi vì họ nhìn con cười nhiều mà không thấy con cười vì cái gì cả? Ông nghĩ họ nghĩ gì nếu họ biết ông đang ngồi trên bàn giáo viên và ăn mặc như một giáo viên?”
Hosus cười lớn, “họ sẽ chạy mất và la lên trong lớp có ma”
“Họ có biết ông là một thiên thần không?”
‘Không, họ không thấy chúng ta như con.’
Khi tôi hỏi vậy vì tôi luôn nghĩ những đứa trẻ khác sẽ nhìn thấy và nói chuyện với các thiên thần như tôi, chỉ khi tôi lên sáu tuổi tôi mới bắt đầu biết rằng không phải luôn như vậy.
“Ông biết không, Hosus, con biết vài đứa trẻ cũng thấy các thiên thần”
Ông đáp “dĩ nhiên là chúng có thể, nhưng chỉ khi chúng còn rất nhỏ, sau đó chúng lớn lên thì theo thời gian, khi chúng bằng tuổi con bây giờ thì không thấy được nữa. Một số không nhìn thấy nữa khi chúng đến ba tuổi.
Thật sự tất cả trẻ con đều nhìn thấy các thiên thần và các linh hồn, nhưng khi đứa trẻ bắt đầu nói thì chúng cũng được dạy cái gì là thật và không thật, vì vậy nếu cái gì không thành hình cụ thể chắc chắn như đồ chơi thì nghĩa là đó chỉ giả vờ. Trẻ nhỏ bị điều chỉnh và mất đi khả năng nhìn và trải nghiệm đó. Ngày nay giáo dục trẻ sớm, thì chỉ có vài người nói chuyện được với thiên thần. Đây cũng là một trong những lý do các thiên thần bảo tôi viết sách. Tôi rất ngại viết bởi vì tôi không muốn bị xem là gàn dở, nhưng tôi biết tôi phải viết. Dù sao tôi cũng luôn làm theo những gì các thiên thần muốn.
Có hàng triệu thiên thần ngoài kia, không thể đếm được, giống như bông tuyết vậy, nhưng nhiều thiên thần không được làm việc. Họ cố gắng hết sức để giúp đỡ nhưng không phải lúc nào cũng tiếp cận được con người. Tưởng tượng hàng triệu thiên thần không có việc làm đang lơ lửng ngoài kia! Họ không làm gì bởi vì hầu hết mọi người đều làm việc vất vả qua ngày và không nhận ra các thiên thần đang ở đó giúp đỡ họ, mà các thiên thần thì có ở mọi nơi.
Thượng đế muốn chúng ta hạnh phúc và tận hưởng cuộc sống, vì vậy ngài gửi các thiên thần đến để giúp đỡ chúng ta. Chúng ta có rất nhiều sự trợ giúp tâm linh đang chờ chúng ta nắm lấy, một ít người đón nhận được còn đa số thì không. Thiên thần đi bên cạnh chúng ta và bảo chúng ta rằng họ ở đó, nhưng chúng ta không lắng nghe, chúng ta không muốn lắng nghe họ. Chúng ta tin rằng chúng ta có thể tự làm mọi thứ. Chúng ta quên rằng chúng ta có linh hồn và chúng ta chỉ tin mình có mỗi cái thể xác này thôi. Rồi chúng ta không tin gì nữa, chẳng tin đời sống sau khi chết, chẳng tin thượng đế hay thiên thần. Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta trở nên vật chất và sở hữu nhiều hơn. Con người không chỉ có xương thịt này, khi bạn nhận thức vậy bạn sẽ bắt đầu tin rằng bạn còn có một linh hồn, và kết nối với các thiên thần nữa.
Khi bạn ngồi đọc sách này, dù bạn có tin hay không, vẫn có một thiên thần bên cạnh bạn, đó là thiên thần hộ mệnh của bạn, họ không bao giờ rời bạn.
Mỗi chúng ta đều nhận được món quà đó là sự bảo vệ bằng năng lượng ánh sáng. Đó cũng là một nhiệm vụ của thiên thần hộ mệnh đặt tấm chắn bảo vệ đó. Đối với thượng đế hay các thiên thần, chúng ta đều bình đẳng như nhau, đều đáng được bảo vệ, được chăm sóc, yêu thương cho dù người khác nghĩ xấu hay tốt về chúng ta thế nào đi nữa. Khi tôi nhìn ai đó, tôi có thể nhìn được tấm chắn bảo vệ xung quanh họ, nó thật sống động.
Thiên thần hộ mệnh của bạn như người giữ cổng thân xác và linh hồn của bạn. Họ được giao làm việc này từ trước khi bạn sinh ra, khi mà bạn còn ở trong bụng mẹ, họ đã ở đó với bạn mọi lúc để bảo vệ bạn. Một khi bạn chào đời và khi bạn lớn dần lên, thiên thần hộ mệnh chưa bao giờ rời bạn dù chỉ một lúc. Họ ở đó kể cả khi bạn ngủ, khi bạn tắm, nói chung hầu hết mọi lúc và bạn chưa bao giờ một mình. Rồi khi bạn chết đi, thiên thần hộ mệnh sẽ ở đó bên cạnh bạn, giúp bạn ra đi. Thiên thần hộ mệnh của bạn cũng cho phép những thiên thần khác đến để giúp bạn những điều khác nhau, họ đến rồi đi. Tôi gọi những thiên thần đó là những vị thầy.
Bạn có thể thấy điều này thật khó tin, nếu bạn không tin, bạn có thể tự hỏi chính bạn. Nếu bạn hoài nghi, thử xem bạn mất gì khi mở ra một khả năng có thể trò chuyện với các thiên thần, mở ra một cánh cửa tâm linh và tìm hiểu về linh hồn của bạn. Nhờ các thiên thần giúp bạn lúc này. Các thiên thần luôn là những vị thầy tuyệt vời.
Khi còn nhỏ, các thiên thần ở bên tôi hầu hết thời gian, dạy tôi nhiều điều mà tôi rất vui khi ở một mình trong nhiều giờ liền. Một trong những nơi yêu thích nhất của tôi là phòng ngủ nhỏ ấm cúng của tôi cùng với chị Emer. Trần nhà thấp và dốc, cửa sổ cũng thấp khiến tôi có thể quỳ gối hoặc ngồi xổm nhìn đường phố với những người qua lại. Tôi có thể nhìn hàng xóm băng qua đường ở dưới và thỉnh thoảng tôi có thể nhìn bên cạnh họ mà bây giờ tôi biết là các thiên thần hộ mệnh như thể là một người rất sáng rất đẹp đi bên cạnh họ. Thỉnh thoảng các thiên thần hộ mệnh cũng bay lơ lửng, lúc khác thì như đi bộ. Có khi lại trông như một phần của người đó hoặc đằng sau họ với đôi cánh vòng quanh người họ như một màn bảo vệ.
Những thiên thần đó cũng có đủ kích thước: đôi khi họ sẽ xuất hiện như một tia lửa sau đó sẽ phát triển ra to nhất; đôi khi họ cũng to, to hơn nhiều so với người mà họ đang trông nom. Các thiên thần hộ mệnh rất rạng rỡ và thường diện đồ ánh vàng hay ánh bạc hoặc xanh hoặc nhiều màu sắc khác nhau.
Lúc khác thì tôi nhìn thấy một linh hồn, như là tôi đã nhìn thấy anh trai Christopher. Một người hàn xóm sống trên đỉnh đồi thường hay đi ngang cửa sổ nhà tôi, thỉnh thoảng tôi thấy những đứa con bám trên người mẹ, một đứa sơ sinh và đứa nhỏ trong cái xe đẩy cũ và hai đứa lớn hơn. Tôi có thể nhìn một ông già đi bên cạnh họ. Một ngày người hàng xóm đó nói chuyện với mẹ tôi trong cửa hàng và tôi nghe rằng cô rất nhớ bố mình, ông ấy mới mất cũng không lâu. Tôi biết rằng những người mà tôi nhìn đi cạnh cô ấy chính là bố cô, và những đứa cháu của ông. Tôi mĩm cười bởi vì thậm chí khi cô ấy nhớ bố, ông vẫn ở đó với cô, chỉ là cô không nhìn thấy. Ông ấy rất yêu cô và linh hồn ông vẫn ở lại để giúp cô, an ủi và ở cùng cô cho đến khi nào cô sẵn sàng để ông ra đi.
Ban đầu cũng dễ nhầm giữa linh hồn với con người. Tôi đã từng nhầm với Christopher. Nhưng sau thời gian các thiên thần dạy tôi làm thế nào để nhận ra sự khác nhau giữa linh hồn và người thật. Cũng hơi khó giải thích, linh hồn thì trông cũng giống chúng ta nhưng có phát sáng, giống như là có ánh sáng bên trong họ. Họ có thể chỉnh ánh sáng nhiều ít. Ánh sáng nhiều nhất thì nhìn như họ trong suốt. Nếu linh hồn mà ánh sáng ít đi (mà họ thường hay làm họ bớt khó chịu) thì có thể nhầm giữa họ và người thật bằng xương bằng thịt. Nói đơn giản, như thể bạn vừa chào một hàng xóm bên kia đường, rồi vài phút sau họ sáng lên và bạn biết rằng bạn vừa chào chú Johnny đã mất cách đây sáu tháng. Chỉ khi bạn phát hiện ra chú Johnny nhìn sáng hơn người bình thường.
Một trong những thứ tôi thích nhìn từ cửa sổ là những năng lượng xung quanh mọi người. Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy mẹ của một bạn tôi,
và thấy những tia sáng xoáy ở cô ấy - màu hoa cà màu tím, đỏ, xanh lá cây hoặc xanh ngọc lấp lánh từ giữa người, giống như một cơn lốc xoáy. Đó là một năng lượng khác với năng lượng của phụ nữ và nó luôn mê hoặc tôi. Sau này, tôi nghe mẹ tôi nói rằng cô ấy sắp sinh con và tôi tự mỉm cười.
Tôi cũng thấy những người bị ốm, thậm chí tôi đã không hiểu những gì tôi nhìn được. Có một bóng tối di chuyển xung quanh thân thể người đó, chỉ cho tôi thấy có cái gì đó sai với thân thể của họ. Thỉnh thoảng một cái xương nhấp nháy lên và tôi có thể nhìn thấy chiếc xương đó bị gãy, và tôi biết rằng có gì đó không ổn với cơ thể người đó, thậm chí tôi không có từ nào để giải thích.
Một ngày tôi đang ngồi xổm bên cửa sổ và nhìn thấy một người đang đạp xe trên đường chở theo đứa con gái nhỏ phía sau. Các thiên thần bảo tôi đừng rời mắt khỏi họ khi họ đi ngang qua cửa. Tôi không hỏi tại sao, là một đứa trẻ tôi chỉ vâng lời và làm theo mà không hỏi lại. Tôi biết tôi được bảo để giúp đỡ người cha và đứa con, thậm chí khi họ đi qua tôi còn cầu nguyện cho họ. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng tôi cầu sao cho đừng quá tệ.
Khi người đàn ông và đứa con nhỏ đi ngang trước nhà tôi mọi thứ như chậm dầm, y như là đoạn phim quay chậm.
Trong khi họ đang đạp xe dọc đường thì một chiếc xe buýt hai tầng lớn đã vượt qua họ, và khoảnh khắc tiếp theo, cô gái nhỏ hét lên và người đàn ông bắt đầu ngã xuống. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, đứa bé không rơi ra khỏi xe đạp. Nó bị kẹt chân trong nan hoa. Tôi quan sát người cha cẩn thận tháo chân bé ra khỏi bánh xe bị vênh và uốn cong bằng đôi tay run rẩy của mình. Chú bế đứa trẻ đang khóc - khóc nức nở và la hét - chạy vào lối đi bộ ngay bên dưới cửa sổ nơi tôi đang nhìn. Người lớn chạy đến giúp, trong đó có mẹ tôi. Tôi lao xuống cầu thang và ra cửa xem cô bé có ổn không. Như thường lệ, không ai nhận bất kỳ thông báo nào của tôi. Giày của cô bé đã bị tuột ra và chân cô bé đầy máu, da bị rách, nhưng không có gì bị vỡ. Tôi cầu xin Chúa và các thiên thần giúp cô bé không sao.
Thậm chí sau đó, khi tôi tầm năm, sáu tuổi tôi thấy mình có một vai trò là giúp đỡ mọi người. Tôi tin điều đó bởi vì khi tôi nhìn người cha và đứa bé đi qua, những gì tệ hơn đã không xảy ra. Có thể như họ bị xe buýt đụng rồi ngã xuống bị đầu hay gì đó nhưng tạ ơn chúa, họ vẫn ổn. Từ đó mỗi khi có dịp tôi cảm nhận rằng tôi ở đó để giúp hay ngăn ngừa chuyện gì xảy ra thì tôi không thể ngăn nó xảy ra hoàn toàn mà chỉ có thể làm cho tình huống đỡ hơn. Đây là một phần các thiên thần dạy tôi. Tôi có thể có vấn đề với việc học ở trường nhưng không hề gặp khó gì khi học với các thiên thần cả.
Một ngày tôi có thể sử dụng món quà này để giúp bố của bạn tôi. Josie là bạn tốt của tôi, bạn ấy ở trên nhà tôi, tôi thích bạn bởi vì bạn cũng hơi khác, bạn nói lắp. Bạn nói lắp cũng không quá tệ, nhưng khi bạn đang chơi với tôi thì nó biến mất, rồi nó lại bị lại khi có ai đó vào chơi nữa. Bạn có mái tóc dài suông hơi đỏ, mắt xanh, bạn cao hơn tôi và hơi gầy. Bố của bạn có một cái gara dưới đường. Nó không như một trạm xăng, hay gara kiểu ngày nay, nó là một cái sân lớn đầy xe hơi và phụ tùng. Bố bạn luôn bảo chúng tôi đừng có chơi ở đó, nhưng có một khoảng nhỏ sau cái cổng, và bố bảo chúng tôi được chơi ở đó với điều kiện là không được đi vào chỗ khác trong sân.
Một ngày đẹp trời mùa hè, chúng tôi mặc quần áo sạch sẽ và cố gắng đừng để bị dơ. Chúng tôi đang chơi búp bê ở chỗ trống nhỏ trong sân và đang cười đùa với nhau. Tôi nhớ là cảm thấy các thiên thần nói cho tôi và bảo tôi lắng nghe. Tôi nghĩ ý họ muốn tôi lắng nghe họ chứ không nghĩ rằng đó là thời điểm. Cuối cùng họ chạm vào tôi để tôi chú ý. Tôi nhớ mình ngừng chơi và lắng nghe. Tôi nghĩ tôi đã nghe được gì đó nhưng tôi không chắc. Khi tôi hỏi Josie có nghe thấy gì không thì bạn không nghe được gì. Vì vậy chúng tôi tiếp tục chơi và các thiên thần lại nói “Nghe đi”
Tôi nghe lại và có cảm giác rất lạ, tôi không thể diễn tả, như thể tôi đang ở không gian và thời gian khác. Tôi mất phương hướng. Tôi lắng nghe thì nghe thấy tiếng bố Josie đang cầu cứu từ xa. Tuy nhiên Josie thì không nghe thấy gì.
Chúng tôi lo sợ chạy xuống chỗ những chiếc xe hỏng được xếp chồng rất cao, bởi vì chúng tôi biết rằng chúng tôi bị cấm không được đến đó. Nhưng tôi vẫn quyết định đến, và Josie đi theo tôi. Tôi theo sau một thiên thần đến một chiếc xe nát, và tôi nhớ rằng tôi luôn miệng lẩm bẩm “Làm ơn, xin chúa, xin các thiên thần giúp cho chú ấy không bị sao”. Chúng tôi nhìn thấy bố của Josie, một chiếc xe rớt xuống người chú và máu lênh láng nhưng chú vẫn còn sống. Tôi nhớ là tôi đã chạy đi cầu cứu và tôi nghĩ Josie sẽ ở lại. Tôi không chắc tôi chạy đi đâu, nhà họ hay nhà tôi. Mọi người chạy đến, họ xua chúng tôi ra vì chúng tôi không được phép lại gần đó khi họ nhấc cái xe lên khỏi người chú, nhưng tôi nhớ là xe cứu thương đang đến. Bệnh viện St Jame chỉ ở phía trên đường. Sau cùng chú ấy ổn và hồi phục dần.
Tôi tạ ơn chúa và các thiên thần là chú ấy ổn. Một lần nữa các thiên thần đã giúp tôi giúp đỡ mọi người.
Như tôi đã nói, các thiên thần của bạn ở đây là để giúp bạn, khi bạn bắt đầu biết rằng họ tồn tại, bạn sẽ bắt đầu cảm nhận sự hiện diện của họ trong đời bạn. Sự thật các thiên thần luôn tương tác với bạn, bạn có vui lòng đón nhận họ không? Họ muốn bạn biết rằng có nhiều đời sống hơn là những gì đang thấy. Chúng ta không chỉ tự mình sống cuộc đời của mình, chúng ta có thể trong thân xác vật lý nhưng mỗi chúng ta có linh hồn đều kết nối với thượng đế. Các thiên thần cũng kết nối với thượng đế. Khi chúng ta gọi tên các vị thần, chúng ta đã uỷ quyền cho họ.
Nói t heo cách khác chúng ta uỷ quyền cho họ để họ uỷ quyền cho chúng ta. Thượng đế cũng cho chúng ta tự do ý chí và các thiên thần sẽ không vi phạm tự do ấy. Nếu chúng ta bảo họ rời đi, nếu chúng ta không muốn họ giúp, thì thượng đế và các thiên thần cũng sẽ đứng sang một bên. Nhưng họ sẽ không đi xa hẳn, mà sẽ chờ ở gần đó.
Bạn đã từng trải qua chuyện là bạn đi nơi nào đó mà bạn rẽ phải thay vì rẽ trái? Rồi trong sâu thẳm bạn biết rằng bạn nên rẽ trái, sau đó bạn cũng quay lại. Đó có thể là thiên thần của bạn đang thì thầm bên tai bạn, bảo bạn nên rẽ trái. Các thiên thần ở xung quanh chúng ta không nhìn thấy và đang chờ đợi để giúp đỡ. Tuy nhiên các thiên thần chờ được nhờ mới giúp. Bởi khi nhờ, chúng ta cho phép họ giúp chúng ta và kết nối giữa người đó và thiên thần của họ mạnh hơn.
Bây giờ tôi để ý rằng, sau tất cả những năm đó, tôi chính là người đã phiên dịch giữa thiên thần và con người mà tôi hay được gọi để can thiệp. Trong khi tôi có một vai trò nhất định, thì tất cả chúng ta đều có quyền nhờ sự trợ giúp từ các thiên thần mọi lúc.
Tôi thường nhờ các thiên thần giúp đỡ cho gia đình mình. Mọi thứ cũng không dễ dàng khi tôi lớn lên. Thời gian tôi lên sáu, mẹ có thêm ba em nữa, hai gái Helen và Aoife, một trai là Barry, vậy có tổng năm đứa con. Hơn nữa mẹ còn không khoẻ và thường xuyên đi bệnh viện. Khi mẹ vào viện, gia đình tôi chia làm hai và được gửi về họ hàng trông giúp.
Emer và tôi ở với dì Mary. Dì ở với chồng và ba đứa con không xa nhà chúng tôi mấy. Mặc dù không cách xa nhiều dặm, nhưng với tôi nó cũng cách biệt cả thế giới. Khi tôi lần đầu nhìn thấy nhà dì tôi nghĩ đó là một toà lâu đài. Nó to lớn khổng lồ so với nhà tôi. Mọi thứ ở đó rất là sang trọng đẹp đẽ và ấm áp trong khi nhà tôi thì ẩm thấp lạnh lẽo. Ở đây tôi có thể chạy chơi chân trần trên những chiếc thảm mềm mại. Giờ ăn thì thật không tin được, rất nhiều đồ ăn được bày biện trên một cái bàn rất đẹp với ly chén và dĩa mà tôi rất e dè sợ làm vỡ chúng. Mỗi bữa ăn giống như một bữa tiệc, có rất nhiều đồ ăn để lựa chọn.
Một ngày nọ tôi được hỏi liệu tôi có tự lấy bữa sáng không, và tôi không thể tin vào những gì mình được cho: xúc xích, trứng rán, thịt lát, bánh pudding, cà chua và bánh mì nướng - tất cả đều dành cho tôi! Không có gì bị bớt một nửa hoặc chia sẻ như ở nhà. Ngoài ra, thứ tốt nhất là phòng tắm. Tôi đã có một bồn tắm chứa đầy nước nóng đầy đến miệng bồn - tôi cảm thấy mình như một nàng công chúa.
Chuyến đi này là lần đầu tiên tôi nhận ra chúng tôi nghèo đến mức nào.
Trong thời gian ở với dì Mary, ông bà ngoại đến thăm và tôi được diện một chiếc váy đẹp màu xanh xám. Tôi luôn thích mặc váy và đây là một trong những chiếc váy ưa thích nhất, tôi thật hạnh phúc khi mặc nó. Tôi chỉ gặp ông bà ngoài một vài lần và tôi rất mắc cỡ. Họ đều cao và giống như người khổng lồ so với tôi. Bà ngoại cũng mập, bà đi bộ với cây gậy bởi vì bà từng bị tai biến vài năm trước.
Thỉnh thoảng mẹ cũng khoẻ, nếu thời tiết tốt, chúng tôi sẽ đi dã ngoại tại công viên Phenix một nơi rộng mênh mông ngoài trời ở ngoại ô Dublin với hưu và những điều tuyệt vời. Nó cách nhà tầm hai dặm và chúng tôi có thể đi bộ đến đó không vấn đề gì. Một ngày chủ nhật năm tôi bảy tuổi, chúng tôi được nghỉ. Bố đẩy xe đạp có xe kéo phía sau và mẹ đẩy xe đẩy em Barry. Emer và tôi đi bộ cùng với hai em gái Helen và Aoife thay phiên nhau đi bộ và ngồi trên xe đẩy.
Chúng tôi có chuyến dã ngoại tuyệt vời với cà chua, bánh sandwich với mứt, và táo từ khu vườn nhà hàng xóm và bố nấu một can nước để pha trà nóng cho tất cả chúng tôi. Sau bữa trưa chúng tôi chơi bóng đá với các chị em rồi sau đó tôi lang thang một mình giữa những cây cổ thụ. Tôi thích chơi giữa những cái cây ở đây. Năng lượng của một vài cây, mà không phải tất cả, kéo tôi về phía chúng. Cảm giác rất tuyệt vời, tê tê và ảo diệu kéo tôi lại gần các cây giống như nam châm.
Tôi thường chơi với các cây, chạy vòng quanh cho đến khi năng lượng của một cây nào đó kéo tôi về phía nó rồi tôi lại thoát ra. Tôi có thể chơi như thế hàng giờ. Đến chiều, các chị em chạy lại và hỏi tôi đang làm gì. Tôi chỉ nói tôi đang chơi, tôi chẳng buồn giải thích vì họ sẽ không hiểu được.
Chiều tối chúng tôi đã hết sức sau khi chạy vòng vòng và chúng tôi chuẩn bị về nhà và ăn tối. Tuy nhiên thậm chí trước khi chúng tôi đến ngã rẽ vào Old Kilmainham nơi nhà tôi ở đó, tôi biết có gì đó sai. Có hai thiên thần lớn đang đi bộ trên đường hướng về tôi và tôi biết rằng cách mà họ đi như vậy thì có chuyện gì không hay đã xảy ra. Khi họ đến chỗ tôi, mỗi họ một tay vòng qua tôi và đưa tôi về, họ bảo tôi rằng mái nhà tôi đã bị sụp. Tôi bị sốc.
Khi chúng tôi về nhà, tôi lo sợ những gì sẽ nhìn thấy. Tôi không thể rời mắt khỏi nó, mái nhà chúng tôi đã bị sụp. Bố tôi cố gắng mở cửa nhưng ông không mở được. Và khi ông cố tình dùng vai đẩy mạnh thì một đống bụi rớt xuống. Bên trong không nhận ra được gì, toàn gạch vụn. Khi mái nhà rớt xuống khiến trần nhà cũng đổ theo. Với đôi mắt trẻ con của tôi thì ngôi nhà bị vỡ. Tôi nhớ tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ ngủ chỗ nào. Chúng tôi trèo lên đống gạch vụn, và với đôi chân bé nhỏ của tôi, những miếng bê tông đó nhưng những tảng đá khổng lồ. Bụi bặm khắp nơi và mọi thứ đổ vỡ thành từng mảnh. Tất cả đồ nội thất, đồ chơi và cả những đồ quý giá của mẹ. Tôi thấy mẹ khóc khi mẹ nhặt những gì ở trên sàn và tôi đứng hình nhìn mẹ và bố cố gắng vớt vát được gì. Tôi nhớ mẹ nhặt một cái bình sữa màu nâu sẫm viền màu kem và nói rằng “Đây là thứ duy nhất còn nguyên vẹn”. Chiếc bình này là tất cả những gì còn lại trong quà cưới của mẹ, mặc dù rất ít nhưng tất cả chúng đã tan tành hết rồi. Tôi vẫn nhớ mình ngồi đó nhìn những giọt nước mắt của mẹ. Điều đó làm tôi cũng khóc, thật sự tất cả chúng tôi đã khóc, ngoại trừ bố tôi. Bố bảo chúng tôi không được khóc, bố sẽ sửa chúng lại. Bằng cách nào đó, bố mẹ đã dọn dẹp một ít và bố chống đỡ mái nhà lên tạm để chúng tôi có thể ngủ được đêm đó, nhưng cũng khá là nguy hiểm. Tôi ngủ mà nghĩ về sự thật rằng cái nhà chúng tôi đã bị đổ sập và tự hỏi, chúng tôi sẽ làm gì bây giờ, chúng tôi sẽ đi đâu?
Bây giờ chúng tôi thành vô gia cư, bố cũng mất đường sinh kế luôn rồi.
Hết chương 2. Người giữ cổng
Tác giả Lorna Byrne
Xem tiếp chương 3 https://khuvuonlily.blogspot.com/2020/01/thien-than-trong-toc-toi-lorna-byrne.html
Người dịch Lily Garden
Nhận xét
Đăng nhận xét