Chuyển đến nội dung chính

Thiên thần trong tóc tôi - chương 4 - Tại sao con lại trốn ta?

Chương 4 - Why do you hide from me?

Một ngày nọ, bố mang về một chiếc xe hơi màu đỏ đẹp, sáng bóng. Trông nó thật to lớn, nhưng có lẽ đó chỉ là do tôi quá nhỏ bé. Bố mượn nó từ một người bạn để nhà chúng tôi đi chơi xa - ôi, đây lần đầu tiên của tôi! Chiếc xe chất đống hành lý, bố mẹ tôi và cả bảy đứa trẻ chúng tôi ngồi lên. Chúng tôi đi về quê bà nội tôi ở Mountshannon, County Clare, cũng trong nước, cách nhà tôi 120 dặm. Chuyến đi mất cả ngày, nhưng tôi yêu từng khoảnh khắc của nó, tôi thích nhìn ra cửa sổ. Bố cũng hay dừng xe và tất cả chúng tôi sẽ ra ngoài nghỉ một chút, và có thể, nếu may mắn, chúng tôi sẽ được ăn kem.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp ông bà nội. Họ sống trong một khu nhà trọ dành cho giới trẻ và bà nội là người trông coi. Tôi nhớ ngày đầu đến, bố lái xe qua một cổng lớn, vào một cái sân rồi qua một cổng vòm cũ, qua một cổng vòm nhỏ nữa vào một cái sân ở trong. Ở đó, trước mặt chúng tôi, là một ngôi nhà cổ to lớn được bao quanh bởi những nhà kho lớn bằng đá giống như những ngôi nhà. Bà nội nói đó là những nhà xe, trước đây dùng để giữ ngựa và xe ngựa.

Bố ngừng xe và tất cả ra bước xuống. Tôi nhìn ngôi nhà với vẻ ngạc nhiên. Chúng tôi đi vào trong, rồi tôi được giới thiệu với ông bà nội. Ông có một cái chân giả. Tôi được kể rằng ông bị mất chân lúc còn trẻ khi đang chiến đấu giành tự do cho Ireland. Ông bà nội có rất ít tiền, nhưng ông nội có một cái xe hơi đời cũ được thiết kế sao cho ông có thể lái với chiếc chân giả của ông. Buổi tối đầu tiên ông chỉ cho tôi một con én nhỏ rơi ra từ tổ; ông cho nó ăn bằng ống nhỏ giọt và giữ nó trong hộp đựng giày. Ông cũng đã tìm được trứng của chim và đang cố gắng ủ ấm cho chúng với hy vọng chúng sẽ nở. Ông nội trông rất yếu và khom lưng.  Buổi tối đầu tiên đó tôi thấy ánh sáng xung quanh ông hơi yếu hơn ánh sáng của những người khác, nó rất mờ, hầu như không nhìn thấy. Nhưng lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều.

Bà nội nhỏ nhắn, dễ nhìn và duyên dáng, tóc bà ngắn và bạc. Bà làm việc rất vất vả để đảm bảo cho nhà trọ được sạch sẽ. Bà nấu ăn ngon và dành hàng giờ trong bếp làm bánh mì, mứt táo và những đồ ngon khác. Sự thật là ông bà nội dành nhiều thời gian ở trong bếp. Ở đó hay thơm mùi bánh nướng và tôi thích ngồi ở bàn trong bếp với ông bà và thưởng thức trà với vài lát bánh mì.

Căn nhà lớn thật tuyệt vời. Bên ngoài bếp là một hành lang dài, với rất nhiều chậu hoa. Vào mùa hè, khi tôi ở đó, hành lang này luôn đầy hoa đủ màu sắc. Cuối hành lang là một căn phòng bằng kính, và không có gì nhiều trong đó ngoại trừ nhiều hoa của bà nội. Nhưng đó là nơi tôi rất thích, tôi dành nhiều thời gian ở đó nói chuyện với các thiên thần.

Khu vườn cũng tuyệt diệu. Có những khoảng sân với những chiếc xe ngựa nơi những con én làm tổ. Ngoài sân là một cánh cổng nhỏ mà tôi luôn trèo qua thay vì mở cửa ra. Cánh cổng này dẫn vào một khu vườn với những cây lớn và những bông hoa xinh xắn luôn có mùi thơm tuyệt vời. Có thỏ và chim ở đó, đôi khi tôi ngồi dưới một trong những cái cây lớn có cành dốc, tôi có thể nhìn vào tổ của một con chim đen và nhìn thấy những con chim non. Ngoài vườn là những cánh đồng và vùng quê. Tôi yêu khu vườn đó, và tôi cảm thấy rất an toàn ở đó.

Từ ngày đầu tiên ở Mountshannon tôi thường tự mình đi tản bộ. Tôi lẻn ra ngoài và dường như không ai để ý hay quan tâm nơi tôi đã đi. Tôi rất giỏi để không bị theo dõi. Hầu như với người lớn tôi như không hề tồn tại. Thỉnh thoảng tôi thấy họ có lẽ hạnh phúc hơn nếu như tôi thật sự không tồn tại. Tôi cũng không chắc điều này bởi vì tôi có thể cảm nhận được những gì họ nghĩ hay là bởi vì những gì tôi nghe thấy họ nói về tôi nhiều năm trước.

Một lần khi tôi còn bé, tôi nghe người hàng xóm bảo mẹ tôi rằng tôi may mắn khi không bị nhốt lại và ném chìa khoá đi. Khi cô ấy nói vậy mẹ tôi cũng không đáp lại cũng chẳng bào chữa gì cho tôi.

Tôi có thể đi bộ hàng dặm, xuyên qua bùn, rừng cây, hay đồng cỏ, dọc các nhánh sông Shannon, nhưng tôi chưa bao giờ một mình. Tôi luôn nói chuyện với các thiên thần ở cùng tôi và nhìn xem động vật hay nghe chim hót.
Có lần, các thiên thần nói “đi khẽ thôi con, bước thật nhẹ nào”. Sau đó là phía trước có gì đó để cho tôi xem. Tôi nhớ mình bị mê hoặc bởi một gia đình thỏ đang chơi đùa. Chúng không bỏ chạy vì vậy tôi ngồi xuống gần chúng và nhìn chúng hàng giờ. Tôi biết ngày nào đó tôi phải đi bộ hàng dặm, nhưng tôi không bao giờ bị lạc hay bị tai nạn. Bây giờ tôi nghĩ ngày xưa mình qua đường, qua sông, đám bùn lầy hay cánh đồng đầy gia súc tôi tự hỏi làm sao mà tôi có thể không bao giờ bị nguy hiểm gì. Nhưng câu trả lời rất rõ ràng: thượng đế và các thiên thần luôn ở cùng tôi, và tôi ở trong tay họ. Các thiên thần làm tôi cười và họ là những người bạn tốt nhất mà tôi có được, họ là tất cả với tôi.


Một ngày tôi lẻn ra ngoài và đi qua cánh cổng nhỏ, một trong các thiên thần xuất hiện thình lình và bắt tôi lại. “Đi nào Lorna, chúng ta có vài thứ cho con xem, chúng ta nghĩ là con rất thích”.

Khi chúng tôi đi bộ xuyên qua cánh đồng, tôi quay lại và cười lớn, “mình chạy đua nào” Rồi chúng tôi chạy hết sức, tôi bị té trầy đầu gối và khóc. “Nó cũng không đau lắm đâu, chỉ là vết xướt nhỏ thôi nhưng là rất lớn với con. Nó nhứt mà!” Họ chỉ cười rồi nói “đi nào, đứng dậy chúng ta cho con xem cái này.”
Rồi tôi đứng dậy, nhanh chóng quên mất vết xướt. Khi chúng tôi đi bộ xuyên qua cánh đồng vào khu rừng phía trước, họ bảo tôi lắng nghe. Tôi nghe được nhiều tiếng động vật từ xa.

Lắng nghe gì ạ? - Tôi hỏi.
Lắng nghe các con vật đó. Nghe từng âm thanh cho đến khi con chỉ nghe một âm. Thiên thần nói. "Đây là cách chúng ta dạy con lắng nghe chúng ta khi con lớn lên."

Tôi tách từng âm thanh tôi nghe được khi tôi đi bộ vào rừng. Mỗi bước đi tôi có thể nghe âm thanh sột soạt dưới chân mình. Sau một lúc, tôi có thể phân biệt được tất cả các loài chim khác nhau. Giọng hót của các loài chim sẻ khác nhau và nhiều loài khác. Tôi có thể nghe và nhận diện đó là chim gì và tôi luôn đúng và tìm được nó ở đâu giống như với bất kì động vật nào khác xung quanh. Tôi dường như học rất nhanh khi các thiên thần dạy tôi.

Sau đó tôi dừng lại và nói ‘Con nghe tiếng khóc, đó là tiếng mà thiên thần muốn con nghe ạ. Hình như ai đó đang khóc.’

Tôi đi bộ xuyên qua rừng cây, những cái cây dường như cao hơn và tối hơn, rồi tôi nói “ôi, thiên thần ơi, ở đây hơi tối, soi sáng cho con chút nào’’
Đừng sợ, họ bảo, hãy theo tiếng khóc, đi theo âm thanh con vừa nghe. Vì vậy tôi bước tiếp, và tiếng khóc đưa tôi đến một lối mở. Tôi đứng đó và lắng tai nghe, tôi có thể nghe tiếng khóc đó nữa. Tôi biết là rất gần rồi. Nó ở phía bên phải tôi, vì vậy tôi bước sang cái cây phía bên phải, nơi đó có mấy bụi gai nhọn. Tôi bị gai đâm vào chân và tay. Giờ thì không nghe thấy tiếng khóc nữa, thật hơi khó tìm kiếm. Ánh sáng ở phía sau tôi còn giữa các đá cuội và bụi cây lại hơi tối. "Các thiên thần ơi, con không nhìn thấy gì cả." Tôi nói. Sau đó thì ánh sáng xuất hiện ở dưới một gốc cây.


Một thiên thần nói "nhìn ánh sáng ở cây đằng kia đi, chỗ bụi cây nhỏ đó, con sẽ tìm thấy’’.

Và tôi tìm thấy thật. Đó là một con chim, nhưng không phải chim bình thường, nó là chim làm mồi, mà sau này tôi biết đó là một con cắt hoả mai. Nó gầy đét, trông khủng khiếp nhất, nhưng với tôi nó thật đẹp.
Tôi nhặt lên rồi ngước nhìn lên cái cây cao nơi nó đã rơi xuống. Tôi không tài nào trèo lên đó để thả chim về tổ. Nó ngọ ngoạy trong tay tôi và tôi thấy nó bị thương. Hai chân bị cụp lại và cổ bị xướt có lẽ do rơi. Các thiên thần bảo tôi rằng chim bố mẹ không thích nó, và chúng đã ném chim non ra khỏi tổ.
“Nó là món quà thượng đế tặng con”các thiên thần nói “cho con chăm sóc nó trong mùa hè này và hè tới, nhưng nó sẽ không về nhà với con sau này.”
Thỉnh thoảng các thiên thần nói gì đó mà tôi không hiểu. Tôi cũng nghe vậy vì những gì họ nói sẽ đúng. Vì vậy tôi mang chú chim nhỏ và đi bộ về nhà xuyên qua rừng cây và cánh đồng. Tôi tìm thấy một cái mũ cũ và một cái hộp để con chim vào.

Dần dần chú chim của tôi cũng khoẻ lại, nhưng vẫn không thể bước vững, vì vậy tôi mang nó đi khắp nơi. Nó cũng chưa thể bay, cũng như chưa thể hạ cánh trên đôi chân được. Bố và tôi dạy nó giang cánh ra và bay khi chúng tôi ném qua ném lại.

Cho chim ăn quả là vấn đề, bởi vì nó cần loại thịt tươi có máu, nhưng tôi không thể ra ngoài giết con nào đó cho nó ăn được. Tôi biết thịt phải tươi nhưng oái ăm ở chỗ mỗi bữa nó chỉ ăn một mẫu nhỏ. Bố mẹ tôi chẳng cho tôi một xu hay nửa xu để mua miếng thịt cho chim, vì vậy tôi đành than với các thiên thần “Việc này khó rồi nè.” Tôi nhớ đã đi đến Killaloe các đó vài dặm với gia đình. Tôi ghé vào một quán thịt với con chim nhỏ và bảo người bán thịt tôi cần ít thịt tươi cho nó, nhưng tôi lại không có tiền. Tôi ghét phải nài nỉ nhưng mà ông ấy cũng rất tử tế và bảo tôi cứ ghé bất cứ lúc nào và ông sẽ cho tôi thịt.  Nghe thì đơn giản nhưng không phải vậy. Bố mẹ tôi không có tiền đổ xăng để cứ chạy lên chạy xuống Killale từ Mountshannon.

Tôi đã không và vẫn không hiểu tại sao bố mẹ lại không cho tôi để nuôi chim. Tôi vẫn đấu tranh vì việc này. Những người không biết tôi vẫn giúp tôi nuôi chú chim nhỏ nhưng bố mẹ thì không. Khi mẹ tôi nấu ăn tôi cũng tranh thủ kiếm tí thịt tươi chỉ bằng một cái muỗng bé tẹo nhưng tôi nhận được là những cái hừm hừ.

Tôi sẵn lòng nhịn phần đó nhường cho con chim nhỏ nhưng mẹ thì chẳng cho và tôi phải đặt vào tình huống là phải năn nỉ.


Tôi có cảm giác như nếu chị hoặc em tôi nuôi chim thì sẽ được cho. Thật là khó khăn. Nhưng dù sao thì chú chim nhỏ vẫn được cho ăn và nó đang lớn lên khoẻ mạnh.

Một ngày, tôi cảm thấy rất buồn, Hosus bảo “chúng ta biết thỉnh thoảng con nặng lòng, và con chỉ là cô bé nhỏ, nhưng con nhớ rằng thượng đế tạo ra con khác biệt và sẽ luôn như thế cả đời con. Con sẽ có việc đặc biệt để làm nữa.”
Tôi trả lời, “nhưng thực sự con không muốn, tại sao thượng đế không chọn người khác?”Hosus chỉ cười và nói “Ngày nào đó tự con sẽ biết tại sao.”
“Con sợ” tôi đáp, “nó làm con muốn khóc”.
Hosus bảo “con sẽ phải khóc bởi vì nước mắt đó linh hồn con cần phải để nó thoát ra.”
Lúc đó tôi không hiểu những gì ông nói.

Bà nội tôi, cũng như những người khác nghĩ rằng tôi chậm phát triển và vì vậy ít khi bà nói chuyện với tôi. Nhưng một ngày bà nói, đó là cái ngày tôi biết được rất nhiều về bà và gia đình mình. Bà rủ tôi vào phòng bà để dọn dẹp, điều mà bà chưa bao giờ làm trước đây. Tôi chỉ ở trong phòng bà một hai lần gì đó thậm chí chỉ được nhìn mà không được đụng tay vào bất cứ thứ gì. Lúc đó thì bà lại nhờ tôi quét dọn.

Bà đưa cho tôi một cái giẻ và bảo tôi lau bụi trên bàn khi bà dọn cái tủ. Bà cẩn thận mang từng món quý giá ra và lau bụi. Tôi nhìn bà lấy những bức ảnh trong cái khung hình oval lớn và tôi cảm nhận được một nỗi buồn rất lớn bên trong bà. Bà có lẽ biết tôi đang nhìn khi bà quay lại và mang nhưng bức hình đó cho tôi xem. Bà ngồi xuống trên một cái giường lớn, cao.
Tôi rướng người ngồi lên giường, hai chân đung đưa. Bà cho tôi xem một bức hình cũ rất đẹp của một bé gái tầm tuổi tôi, trong một chiếc váy rách rưới với đôi chân trần và xoã tóc. Bên cạnh cô bé là một cậu bé nhỏ đang ngồi xổm cầm một cái que chơi quậy bùn trong một vũng nước. “Đây là hai đứa trẻ nhỏ mà chúa đã gọi về và bây giờ đang ở cùng chúa”.

Khi bà nói vậy, mắt bà ngấn nước. Tôi nói với bà “Bà rồi sẽ gặp lại họ, bà biết vậy mà phải không bà nội?”
Đúng đó Lorna, bà đáp “Bà mong sớm gặp lại chúng một ngày tới đây”
Tôi đã hỏi chuyện gì đã xảy ra với họ. Bà kể rằng lúc đó nhà rất nghèo và đứa con trai Tommy - tên chú - bị ốm, có lẽ là do ăn không đủ chất. Tôi cảm thấy một nỗi buồn rất lớn, nặng nề khi bà nói vậy. Đứa con gái Marie bị sưng họng và ông nội phải chở xe đạp đi xa hàng dặm từ nhà ở Wiklow đến bệnh viện Dublin. Ông đã nỗ lực hết mình nhưng cũng không đủ, cô đã mất trước khi vào viện. Bà nội kể rằng khi bà nhìn bố tôi da ngăm cũng bảnh trai thì bà luôn tự hỏi chú Tommy sẽ trông như thế nào khi lớn lên. Rồi bà nhìn tôi và chị em gái tôi rồi cũng tự hỏi cô Marie sẽ trông như thế nào.

“Bà biết ngày nào đó bà sẽ lại được ôm chúng trong tay, và bà không đợi được đến ngày đó.” Bà nói. Tôi có thể cảm được tổn thương khủng khiếp mà bà đang cảm nhận. Nỗi đau về những gì đã xảy ra với bà và hai con của mình.
Rồi bất ngờ bà nói “Con biết không Lorna, đừng sợ. Linh hồn không có làm hại con. Thậm chí khi con sợ, con chỉ cần cầu nguyện chúa Jesus và Mẹ Mary, con yêu người. Xin cứu rỗi những linh hồn.”

Bà mĩm cười với tôi rồi không nói thêm gì nữa, kể cả về sau. Tôi đã rất muốn kể bà nghe những gì tôi thấy, để chia sẻ với bà nỗi đau và niềm vui mà tôi cảm nhận, hay để hỏi bà những gì bà thấy hay cảm nhận, nhưng các thiên thần không cho tôi nói. Tôi luôn cảm thấy rằng bà nội biết tôi có thể nhìn thế giới khác hơn mọi người nhìn. Nhưng bà không nói gì với tôi cả.
Rồi bà đứng dậy và tiếp tục lau dọn. Sau khi xong việc, bà bước ra khỏi phòng. Tôi đi theo và đóng cửa lại. Bà nội vào bếp còn tôi vào phòng tắm và cầu nguyện. 


“Tạ ơn chúa và các thiên thần. Xin hãy giúp bà nội con vì bà đang tổn thương và rất buồn.”
Cuối hè, tôi cũng đã biết rõ hơn những gì xảy ra với cô Marie. Đó là một buổi chiều nắng đẹp, ông nội đang lau chùi xe tại một trong các nhà để xe. Tôi vào xem ông làm thì ông nhờ tôi lấy giúp ông cốc trà.

Khi tôi trở lại, ông bảo tôi ngồi xuống bên cạnh ông trong sân. Chúng tôi ngồi nhìn chim sẻ bay lượn ra vào tổ và mớm thức ăn cho chim non. Cũng hơi lạ thường khi tôi ngồi cạnh ông như thế. Một lần khác mà tôi nói chuyện với ông và cũng là lần đầu tiên là lần phụ ông cho chim ăn. Lần này thì khác. Tôi hỏi các thiên thần “Chuyện gì đang xảy ra?”
“Nghe đi” các thiên thần nói, “ông nội con cần kể cho con nghe về Marie lúc mà ông chở đi viện.” Rồi ông nội kể lại ngày đó.
"Đó là một ngày nắng nhưng se lạnh. Ông và Marie đang sẵn sàng đi viện. Nó không khoẻ  chúng ta biết rằng nó cần đi viện gấp. Ông xốc lại chiếc xe và biết rằng chiếc xe sẽ không trụ nổi suốt quãng đường nhiều hơn hai mươi dặm, nhưng cũng không có cách nào khác. Cũng không có ai gần để nhờ, không có ai có xe ngựa, không ai đi cùng với ông." Tới đó ông nhìn xuống cười với tôi, “Chỉ có con, Lorna à, con là người đầu tiên ta kể đó.”

Rồi ông kể tiếp. “Ta cột một cái túi với ít bánh quy, một trái táo và can nước ở yên sau. Ta rất sợ Marie sẽ mất trên đường đi. Ta ôm bà con, bà đang khóc vì không thể đi cùng với ta vì bà còn phải trông bố con và chú của con nữa, là hai đứa trẻ sơ sinh. Ta ẳm Marie lên xe. Ta đặt nó ngồi ngay ngắn sát vào ngực ta rồi đạp xe đi. Thậm chí ta chẳng quay đầu lại được để chào bà. Thật là khó khi đèo Marie vừa giữ nó trên tay với cái chân giả của ta. Ta đạp xe đi thật là lâu, đạp xe cả quãng đường dài. Nhiều lần ta phải dừng lại cho Marie uống nước nhỏ giọt từ ngón tay của ta. Nó thậm chí không thể ăn hay uống bình thường vì nếu nó cố quá, nó có thể chết vì cục u trong cổ họng có thể di chuyển. Sau mấy tiếng đồng hồ, đến tầm trưa, ta thấy hơi đói, nên ta dừng lại để ăn bánh quy và uống ít nước.
Rồi ta đạp tiếp, nhưng sau đó xe bị thủng và nó cũng hết đời. Ta bỏ xe lại rồi đi bộ, ẵm Marie trên tay. Ta ôm chặt nó, ta có thể nghe thấy nhịp tim con bé và hơi thở của nó ngắn. Sau cùng ta cũng đến được bệnh viện khi trời tối. Bằng cách nào đó họ biết chúng ta đang đến, ta bước lên bậc thềm bệnh viện, kiệt sức, khó mà bước thêm được bước nào nữa và một y tá đi đến đỡ Marie từ tay ta. Ta không muốn để nó mất. Ta ngồi xuống ghế và đợi. Một bác sĩ đi ra và bảo ta rằng họ sẽ mổ vào sáng mai.”

Ông nhìn tôi nước mắt giàn giụa “Đã quá trễ”

Khối u trong họng Marie đã di chuyển và chặn đường thở khi họ đưa cô xuống phòng mổ. Cô bị nghẹt thở.
Ông quay sang và nói với tôi “ta thật cay đắng sau cái chết của Tommy rồi Marie, ta không còn tin chúa nữa. Ta đã làm cuộc đời bà rất khó khăn.

Khi tôi nhìn ông, nước mắt ông chạy xuống má, tôi nhìn thấy Marie và Tommy đang đứng trước mặt ông, đưa tay ra chùi nước mắt ông.
Tôi kể ông những gì tôi thấy. “Ông ơi, cô Marie và bác Tommy đã ở đây với ông, đừng khóc”

Ông ôm chặt tôi, với giọng bị nghẹt, bảo “con đừng kể cho ai nghe ông nội khóc nghen.”

“Ông đừng lo” Tôi nói và mĩm cười.

Lúc đó, các thiên thần cũng nói nhỏ vào tai tôi “đó là một bí mật”.
Tôi bảo ông, “con sẽ không kể với ai, sẽ không bao giờ” và không bao giờ, cho đến ngày nay.

Khi ông đang trò chuyện với tôi thì ánh sáng xung quanh ông trở nên sáng hơn, giống như ánh sáng xung quanh những người khác. Tôi nhận ra rằng nỗi đau của ông và cơn giận trước cái chết của hai đứa con nhỏ đã làm ông trở nên cay đắng và đã dập tắt niềm vui của ông cả đời. Ông đứng dậy và đi vào nhà xe làm tiếp. Như thể là ông chưa hề nói gì với tôi. Ông trở lại với ông như ngày thường, ánh sáng xung quanh ông trở nên mờ nhạt, và tôi không bao giờ nhìn thấy lại ánh sáng rực rỡ quanh ông nữa.

Tôi còn quá nhỏ để nghe kể về chuyện đó, nhưng tôi biết tôi đang làm việc cho các thiên thần và lúc này đang giúp họ giúp đỡ ông của tôi.

Tôi rất thích thú kỳ nghỉ hè ở Mountshannon và hy vọng những năm sau cũng tôi cũng được nghỉ hè ở đó. Một năm qua rất nhanh, và ngày không thể dài hơn khi tôi không thể đợi được tới nghỉ hè, tôi về lại Mountshannon. Lúc này tôi không ở trong nhà của ông bà nội. Chúng tôi lái xe đi ngang nhà ông bà rồi đi xuống ngôi làng ở Mountshannon rồi dừng lại ở ngoại ô, bên ngoài một ngôi nhà lớn với một mảnh vườn hoang. Ngôi nhà trống trơn, tôi nghĩ có một cái bàn, vài cái ghế và bếp, nhưng không có giường hay bất cứ gì khác trong các phòng. Cũng không sao vì chúng tôi nghĩ như một cuộc phiêu lưu và chúng tôi ngủ trong các túi ngủ trên sàn.

Mùa hè đó, khi chúng tôi ở ngôi nhà trống trơn kia thì một bà già dễ thương tên là Sally cho bố tôi một mảnh đất nhỏ gần Mountshannon. Nó ở trên núi khó leo lên nhưng tôi thích nơi đó. Mảnh đất gần chỗ bà Sally ở. Ngôi nhà bà nhỏ có cái cửa truyền thống và nửa trên luôn mở. Bà có thể nghe thấy chúng tôi đang đến và đứng ngay cửa để chào. Thỉnh thoảng bà bế con mèo. Bà làm chúng tôi cảm thấy được chào đón, cho chúng tôi uống trà ăn bánh và mứt táo. Tôi thích ngồi với bà, uống trà và nghe bà kể chuyện bà lớn lên tại County Clare. Bà thích được ngồi nói chuyện rồi, sau hàng giờ nghe bà kể, tôi thậm chí có thể về, mà bà bảo tôi ngày mai ghé lại hoặc bảo bố mẹ tôi đến thăm bà.

Bà Sally ở đó hơi cô đơn, trên núi một mình, đây cũng là lý do bà cho bố tôi mảnh đất gần cổng. Bà hi vọng bố tôi sẽ xây một cái nhà nho nhỏ ở đó để bà có người bầu bạn. Bà thường hay nói với tôi rằng có thể tương lai tôi sẽ sống ở đây cùng với con cái mình. Hồi tám tuổi, những ý nghĩ đó thật xa vời và tôi chỉ cười khúc khích khi bà nói thế.

Sally có rất nhiều mèo, còn mèo con thì ở khắp nơi. Chúng bầu bạn với bà. Bà nói vậy. Căn nhà nhỏ đầy mèo nhưng sạch không tì vết. Căn nhà chất chồng nhiều đồ đạc, nhưng không có tí bụi nào, không có một mẩu giấy, nó luôn sạch sẽ tinh tươm.

Tôi rất yêu quý Sally, và tôi cũng thích ở đó suốt mùa hè thơ ấu qua nhà bà chơi. Tôi rất thích núi. Ban đêm chúng tôi ngủ ngoài lều, đốt một đống lửa ngoài trời. Tiếng cú cứ dội xung quanh. Dĩ nhiên con chim nhỏ của tôi cũng rất thích bầu trời đêm ở núi. Nó đã lớn lên và cứng cáp hơn nhiều. Có điều lạ là cái mỏ nó dài nhưng nó chưa bao giờ mổ tôi cũng như chưa bao giờ cào tôi dù móng vuốt dài. Một buổi chiều tôi cầm nó trên tay, như mọi khi, và mang nó đi dạo cùng. Tôi mang đi xa khỏi nhà ông bà mấy dặm hoặc chỉ cho nó thấy khu vườn.
Khi tôi đi dạo, thiên thần Michael xuất hiện bên cạnh tôi, ông đi cùng tôi quanh vườn và với con chim. Chúng tôi đi bộ qua bếp của bà, phòng ăn mà không ai biết (thỉnh thoảng các thiên thần làm cho mọi người không để ý đến tôi) và bước ra hành lang rất đẹp với đầy hoa rực rỡ và những cửa sổ lớn.

“Con chim của con đã lớn nhanh và cứng lắm rồi. Con có đặt tên cho nó chưa?” Michael hỏi.
“Chưa ạ, nó không cần tên”, tôi nói, “nó chỉ là Yêu thương”, thế là đủ.

Thiên thần Michael nhìn tôi rồi nói “Một ngày con sẽ hiểu tại sao con gọi nó là Yêu thương.”
Tôi chỉ nhìn ông. Đôi mắt của Michael rất sáng như thể bạn có thể nhìn xa hàng dặm trong đôi mắt ấy, như thể bạn đi xuống con đường rất là xa, và cũng như thể chúng ta đi qua thời gian nữa.

Tôi luôn ở cùng chú chim. Không nghĩ rằng có ngày tôi sẽ quên nó, thậm chí dù chỉ một lúc.
Vào ngày cuối cùng của kì nghỉ, chúng tôi đang ở trên núi với bố. Chúng tôi có lều và ít lửa, thậm chí đó lại là những ngày hè đầy nắng. Tôi nhìn con chim buồn bã. Các thiên thần bảo tôi từ khi tôi tìm thấy nó là nó sẽ không đi về nhà cùng với tôi cuối kì nghỉ hè này.

Tôi đứng bên cạnh cái lều, giữ con chim và nói dịu dàng “Ta làm sao sống được nếu thiếu em cơ chứ? Ta sẽ nhớ em rất nhiều.”

Bố gọi tôi lại và nói “Lại đây nào Lorna, con chim cần tập vỗ cánh nào.”
Tôi mang nó lại. Nó thật là dễ thương, đập đôi cánh và kêu lớn.

Bố gọi và tôi huýt sáo tung con chim lên. Bố bắt được, nó vỗ cánh trên tay bố. Bố cũng huýt sáo tung lại về phía tôi. Nhưng được ba phần tư đường thì nó bị rơi xuống đất. Con chim chết rồi. Linh hồn nó đã bay đi: đôi cánh của nó dường như to khổng lồ và như chuyển thành màu vàng óng. Nó ngoái đầu lại nhìn tôi, đôi mắt nó thật sáng đang mĩm cười với tôi. Nó không phải một con chim bình thường, nó là một món quà thượng đế và các thiên thần đã tặng tôi.
Tôi lúc này vừa thấy buồn vừa thấy hạnh phúc. Tôi mừng cho con chim, bây giờ nó thật hoàn hảo, sải cánh như một thiên thần, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ rất nhớ nó.

Bố tôi chạy lại, ông cũng buồn. “Ôi Lorna, bố xin lỗi, bố biết con không muốn con chim bay xa như thế, nó không nên bay xa thế.”
“Được rồi bố, tôi nói. Bố cảm thấy rất buồn, rất đau và tội lỗi và tôi không thể nào an ủi ông bởi vì tôi không thể kể cho ông những gì vừa xảy ra, rằng đó không phải là lỗi của ông.

Thiên thần Michael đứng rất gần. “Con đừng bao giờ kể cho bố. Bố con khác, Lorna ạ, bố con chỉ nhìn thấy xác con chim trên nền thôi. Ông ấy không hiểu đâu. Con có biết là con người thật khó để hiểu được thượng đế không?”
Tôi van xin, “Nhưng bố con đang rất tổn thương, thiên thần Michael ơi.”

“Không được con ơi, ngày nào đó con sẽ kể với ông một vài điều con biết, nhưng không phải bây giờ. Đừng lo lắng thiên thần bé nhỏ” Thiên thần Michael luôn gọi tôi là thiên thần bé nhỏ khi ông đang cố gắng an ủi tôi.

Bố và tôi đã không nói thêm gì về cái chết của con chim. Nhưng tôi nghĩ một thời gian dài bố cũng cảm thấy áy áy vì điều đó.

Một ngày chủ nhật tôi đang chạy lên nhà nội từ căn nhà trống trơn và tự mĩm cười. Tôi cảm thấy mẽ mẽ và tự tin tột cùng vì tôi biết có ai đó đặc biệt đang ở rất gần.
Những thiên thần bảo tôi đừng đi trên đường lộ mà hãy băng qua cánh đồng. Tôi trèo qua một cái cổng khi đi xuyên qua bãi cỏ rộng để tiến vào rừng thì ông ấy xù tóc tôi.
Ông ấy xuất hiện rất lạ thường, quá mạnh để có thể hiện ra như thân thể vật lý, thay vì vậy khi ông xuất hiện, giống như một lực xoáy mạnh xung quanh tôi. Ông có thói quen xù tóc tôi, để trêu tôi. Tôi cảm giác thật đặc biệt, thật hay khi ông ở cạnh.

Khi còn nhỏ, tôi cũng không biết ông là ai, tôi chỉ biết ông khác hẳn những vị khác.

“Ông ở đây”, tôi cười hớn hở.
“Ta chưa bao giờ rời con” ông nói, "Ta luôn ở với con. Con có biết không? Con có cảm nhận được ta không? Ta xù tóc con nhiều, tại sao con lại trốn ta?"

Ông nói đúng, tôi có khi cũng trốn ông. Thậm chí hôm nay tôi đã thử, nhưng vì ông quá lớn và quá mạnh. Tôi nhớ quay lại và cảm nhận sức mạnh của ông quá lớn bên trái tôi, dọc thân thể tôi.

 Tôi đáp “bởi vì ông quá lớn hơn con, còn con thì quá bé nhỏ”. Ông cười lớn rồi nói, “Lorna, đừng trốn ta nữa. Đến đây, đi bộ nào, ta sẽ lấy đi những nỗi sợ của con về ta trong cuộc đời này.”

Chúng tôi tiếp tục đi vào rừng. Giữa những cái cây, nhìn ra cái hồ, có một căn nhà gỗ và chúng tôi ngồi xuống để nói chuyện trong nắng.

“Ông biết không, con sợ.” Tôi nói. “Không có gì để sợ Lorna à, ta sẽ không để cái gì hại đến con.” Ông nói. “Mọi người cần con, linh hồn họ cần con, như là ta cần họ.”
“Tại sao lại là con?” Tôi hỏi như khóc.
“Sao lại không nhỉ?” Ông đáp “con có thể là đứa trẻ, nhưng con biết nhiều hơn hầu hết mọi người trên thế giới. Con là một thiên thần trong hình dạng người, ở đây để giúp con người và linh hồn họ. Lau mắt đi thiên thần nhỏ, chú chim Yêu Thương của ta.”

Tôi nhìn ông. “Tại sao ông gọi con là chú chim Yêu thương? Tôi hỏi.
“Bởi vì con mang đến tình yêu như là chú chim nhỏ của con vậy. Linh hồn con rất trong sáng.  Con là chú chim nhỏ yêu thương của ta, và ta cần con, mọi người cũng cần con."

“Ông biết con không thích khác những đứa trẻ khác” tôi trả lời trong nước mắt.
Ông lau nước mắt tôi “Lorna, con biết là ta luôn bên con” rồi ông choàng tay qua ôm tôi thật chặt.

Hai chúng tôi đi bộ về, xuyên qua khu rừng băng ngang cánh đồng về nhà ông bà nội. Rồi bỗng nhiên ông biến mất. Tôi tiếp tục chạy về nhà nội và mẹ tôi đang ở đó giúp bà làm mứt táo và nấu ăn tối. Tôi chỉ nhìn họ và lắng nghe, đó là điều mà tôi thường rất hay làm. Tôi luôn để mọi người nói, nhưng tôi chỉ lắng nghe. Tôi cũng nghe được những từ mà họ không nói ra, những từ mà họ muốn nói, những từ mà họ giữ trong tim họ, niềm vui, hạnh phúc và cả nỗi đau.

Chúng tôi có bốn hay năm mùa hè thú vị tại Mountshannon, nhưng khi tôi tầm mười một, mười hai tuổi, bà nội lên cơn đau tim và không thể tiếp tục làm việc. Vì vậy bà rời khỏi nơi đó và chúng tôi không bao giờ quay lại Mountshannon để nghỉ hè nữa.

Tôi cũng không thấy Sally nữa. Nhiều năm sau tôi nghe kể là bà chết một mình, ở trên căn nhà gỗ trên núi, nhưng tôi biết bà không hề một mình. Các thiên thần đã ở đó với bà.

Sau khi bố mất, không ai chứng minh được bố tôi sở hữu mảnh đất đó, vì vậy cũng không ai giúp bố đạt được ước mơ xây một ngôi nhà ở đó được.

Hết chương 4
Sách Thiên thần trong tóc tôi của Lorna Byrine

Xem tiếp chương 5 https://khuvuonlily.blogspot.com/2020/01/thien-than-trong-toc-toi-chuong-5-elijah.html

Nhận xét

Đọc thêm

Những cuốn sách của Dolores Cannon được dịch sang tiếng Việt

Dolores Cannon là một bậc thầy thôi miên nổi tiếng trên thế giới với hơn 40 năm kinh nghiệm thôi miên tiền kiếp và khám phá những kiến thức huyền bí về lịch sử trái đất, lịch sử loài người. Bà đã vén tấm màn bí mật về quá khứ cũng như tương lai của nhân loại trên quả địa cầu này. Phương pháp thôi miên của bà đưa chúng ta quay về với chân ng ã để tìm câu trả lời cho tất cả những vấn đề chúng ta gặp phải trong kiếp sống hiện tại, giúp chúng ta chữa lành những bệnh tật của thân thể một cách kỳ diệu và nhanh chóng, đồng thời hé lộ cho chúng ta về những kiến thức quý báu mà nhân loại đã lãng quên. Đó là những kiến thức về những nền văn minh chưa từng có trong sách lịch sử như Atlantic, những tài liệu về người ngoài hành tinh và các chu kỳ tận diệt của trái đất... Dolores Cannon viết rất nhiều sách dựa trên những bản ghi chép từ hàng ngàn ca trị liệu của bà. Các sách đã được dịch sang tiếng Việt, 3 cuốn này do bạn Pearl Crystal dịch: 1. Vũ trụ xoắn - Quyển 2: https://dri

Trải bài Tarot giải quyết vấn đề

Trên đường chúng ta đi, không thiếu gì vật cản trở, và các tình huống nan giải, làm thế nào để giải quyết được chúng? Hãy tìm đến Tarot-Oracle để có cái nhìn cận cảnh hơn và phương hướng giải quyết vấn đề nhé. Trải bài Giải quyết vấn đề tại Khu vườn Tarot 1. Vấn đề là gì? 2. Ảnh hưởng của yếu tố chủ quan: cá nhân, tư tưởng, cảm xúc, hành động ... 3. Ảnh hưởng của ngoại cảnh khách quan 4. Làm thế nào để giải quyết? 5. Kết quả có thể xảy ra nếu theo hướng giải quyết đó? Chúc các bạn thành công!

Khi ngủ, linh hồn của chúng ta sẽ làm gì?

Thể xác của chúng ta cấu tạo vật lý, chịu tác dụng của các lực và quy luật vật chất nên cần nghỉ ngơi sau mỗi ngày làm việc. Lúc chúng ta ngủ thể xác được nghỉ ngơi, phục hồi, tái tạo. Còn linh hồn chỉ ngồi đó chờ thể xác tỉnh dậy mới hoạt động tiếp hay sao? Không đâu, linh hồn có nhiều việc để làm lắm. Có thể là đi thăm thú khắp nơi, gặp người thân quá cố, có thể trở về nơi cũ của linh hồn trước khi chào đời, có thể đi gặp một số người để học hỏi (ví dụ chân sư hay các thiên thần hộ mệnh). Và cũng không hiếm những linh hồn tiếp tục làm việc trong thời gian thể xác cần nghỉ ngơi. Ngày xưa mình xem phim Bao Thanh Thiên của Trung Quốc có đoạn nói Bao Công ban ngày xử án ở trần gian, ban đêm xử án ở âm phủ. Lúc đó xem thấy như vậy chứ không để ý. Mãi đến thời gian gần đây đọc sách của Dolores Cannon thì mới thấy việc này như "cơm bữa" đối với nhiều người. Họ làm việc trong giấc ngủ, ở các chiều không gian khác (chiều tư tưởng, chiều tinh thần, chiều của các

Trong ca chữa lành lượng tử/Quantum healing

  Ca hôm qua bạn hỏi rằng, khi em tự thiền theo các video của mình trên youtube, vẫn có cảm nhận, nhưng không phê bằng thiền trực tiếp cùng mình (dù online qua zoom). Khi thiền cùng mình thì cảm nhận năng lượng nhiều hơn là thiền một mình. Là vì sao vậy? Điều này có thể do nhiều khía cạnh. Mình thử trả lời bạn xem sao nhé. ☘️ Hằng ngày khi chúng ta tự thiền (hoặc nghe các video dẫn thiền) thì chúng ta vẫn ít nhiều thiếu tập trung. Khi ta ngồi một mình, thỉnh thoảng vẫn có những suy nghĩ lo lắng hay các mối bận tâm hằng ngày, hoặc sự xao nhãng từ môi trường. Nên chúng ta thiếu tập trung. ☘️ Khi bạn thiền với mình trực tiếp, sự tương tác liên tục khiến bạn hiện diện hoàn toàn trong cuộc trò chuyện. Bạn chỉ ở đây, hiện tại, vào lúc này và tỉnh thức hoàn toàn với tất cả những gì đang diễn ra bên trong bạn. Tâm trí bạn tập trung hoàn toàn trong giây phút hiện tại. Riêng điều này đã là sự kì diệu, sự kì diệu của khoảnh khắc hiện tại. Lúc đó toàn bộ vũ trụ của bạn đều hiện diện tại đây và mọi

THIỀN HOÁ GIẢI NGHIỆP QUẢ MỌI KIẾP SỐNG

Một trong những điều quan trọng bạn cần làm trong cuộc đời là hoá giải những nghiệp quả cũ. Những nghiệp quả cũng giống như những hạt giống bên trong tâm thức và năng lượng của chúng ta, không phải lúc nào chúng cũng hiện ra cho chúng ta thấy rõ. Có những lúc bạn thấy hoàn thành xong rồi, cuộc sống rất ok rồi, một thời gian sau lại có những phần khác, những bài học khác, những hoàn cảnh khác để va chạm, để học, để trải nghiệm. Và đây là một cách thiền để hoá giải. Bạn có thể làm nhiều lần. 🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼 THIỀN HÓA GIẢI NGHIỆP QUẢ MỌI KIẾP SỐNG Nguồn: các thiên thần, dẫn kênh bởi DV, chuyển ngữ và bổ sung bởi Lily Garden. Hình dung và cảm nhận bạn được bao quanh bởi ánh sáng yêu thương thuần khiết, ấm áp, yên bình và hạnh phúc từ Nguồn vũ trụ. Bạn từ từ thư giãn và buông bỏ mọi căng thẳng, mọi lo lắng hay muộn phiền. Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Hít thật sâu lần nữa. Bạn cho phép bản thân được thư giãn. Cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn. Bạn chịu trách n