Tôi đã nhìn thấy nhiều lần trong suốt cuộc đời mình. Khi tôi khoản mười tuổi, tôi ra ngoài cánh đồng đi bộ dọc theo bờ sông và các thiên thần nói, “Chỉ cần lên đây chúng ta sẽ gặp Elijah”.
“Elijah là ai”, tôi hỏi. Tôi cười cái tên Elijah; Tôi chưa bao giờ nghe về nó trước đây và tôi nghĩ nó nghe đáng yêu.
Dù vậy, những thiên thần không cười.
‘Elijah sẽ chỉ cho con cái gì đó, Lorna, con phải cố gắng và ghi nhớ, bởi vì đây là một phần tương lai của con.’
Một thiên thần đi về phía tôi băng qua dòng sông từ bờ xa. Thật khó để mô tả ông ấy; ông có màu (rusted) rỉ sắt, màu hổ phách, pha chút đỏ, trông thật đẹp. Ông dường như tỏa sáng, quần áo dài, phủ lên người như tay áo phủ lên cánh tay, tuy nhiên khi ông giơ tay lên, tay áo dài cuộn lại rất duyên dáng, như thể chúng là một phần của ông. Khuôn mặt của Elijah thậm chí dường như cũng có màu hổ phách rỉ sét.
Tôi thích thú khi thấy Elijah đi bộ trên sông; ông ấy đi về phía tôi, nhưng chân ông không chạm nước.
“Tôi cũng có thể làm điều đó chứ?”. Tôi hỏi. Ông chỉ cười tôi.
Mặt đất trên bờ sông không bằng phẳng, có những bụi cỏ to. Elijah mời tôi ngồi xuống rồi ngồi cạnh tôi và mỉm cười. ”Ta rất vui khi thấy con không lo lắng khi gặp ta”, ông nói.
“Không, họ nói với con là ông đang đến,” tôi đáp.
Khi tôi nhìn xung quanh, tôi nhận ra rằng tất cả những thiên thần thường bên tôi đã biến mất trừ thiên thần hộ mệnh của tôi.
“Tất cả họ đã đi đâu?” Tôi hỏi.
“Họ đã đi xa được một lúc rồi”, ông nói. “Bây giờ, ta sẽ nắm tay con, Lorna.” Ông đưa tay ra cho tôi và tôi đặt tay tôi vào. Tất cả tôi có thể nói là, nó như là tay tôi đã lạc mất trong tay ông, như là tay tôi trở thành một phần tay ông. “Ta không muốn con cảm thấy sợ”, ông nói. “Bởi vì không có gì phải sợ cả. Đây là điều mà con có thể mong đợi khi con lớn lên; điều sẽ xảy ra với con.”
“Tại sao lúc này con cần phải biết nó?” Tôi hỏi.
“Ông không trả lời câu hỏi của tôi, thay vì vậy ông nói, “Con sẽ gặp một người và chúng ta sẽ nói với con về người con sẽ gặp.”
Sau đó, nó như thể một tấm màn được kéo lại và tôi đang xem màn ảnh cực lớn ở giữa dòng sông trước mặt tôi. Trong tầm nhìn tôi có thể thấy một con đường được bao quanh bởi những cái cây; Tôi dường như đang ngồi ở cuối xa của con đường, và tôi có thể thấy một hình người ở phía xa bắt đầu đi qua những cái cây dọc theo con đường. Tôi nhìn Elijah bên cạnh tôi và nói, “Con không nhìn rõ lắm”.
“Tiếp tục nhìn xem!”, ông đáp.
Khi người đó đến gần hơn, tôi có thể thấy đó là một thanh niên cực kỳ cao với mái tóc đỏ. Anh ấy rất rất đẹp trai, theo như tôi có thể thấy được. Rồi Elijah nói tiếp: "Con có thể nhìn thấy khá rõ anh ta vào lúc này.”
Tôi quay sang thiên thần đang ngồi bên cạnh tôi và gật đầu.
“Nhìn tiếp đi”, ông nói. “Chúng ta muốn con nhớ người đó trong như thế nào. Chúng ta sẽ không cho con thấy lại nữa, nhưng điều ta cần nói với con là đây sẽ là chàng trai trẻ mà con sẽ kết hôn. Nhiều năm sau con sẽ nhận ra anh ta từ hình dung này cho lần đầu tiên con nhìn thấy anh ta, con phải lớn lên trước đã.”
Tôi mỉm cười và cười khúc khích trước ý tưởng về tình yêu, hay việc kết hôn, và hỏi Elijah, “Bây giờ anh ấy có lớn như vậy không?”.
“Không”, Elijah trả lời, “Anh ta chỉ là một cậu bé, lớn hơn con một vài tuổi.” Elijah tiếp tục nói, “Con sẽ rất hạnh phúc với anh ta - anh ta sẽ yêu con và con sẽ yêu anh ta. Con sẽ có những thăng trầm, những khoảng thời gian tốt và không tốt. Con sẽ có những đứa con khỏe mạnh và tất cả chúng cũng sẽ rất đặc biệt, nhưng cuối cùng con sẽ chăm sóc anh ta và Chúa sẽ không để anh ta bên cạnh con mãi mãi. Các con sẽ không sống với nhau đến già.”
Tôi quay lại nhìn ông và nói,”Ý ông là gì, Elijah, “chăm sóc anh ấy”?”.
“Sức khỏe của anh ta sẽ không phải là tốt nhất”, Elijad đáp, “Một ngày Chúa sẽ gọi anh ta về, khi anh ta vẫn còn khá trẻ”.
“Con thật sự không muốn biết điều đó”, tôi nói.
Nhưng Elijah tiếp tục, “Lorna, đừng bỏ qua, chúng ta chỉ muốn con nhớ. Chúng ta đang chuẩn bị cho tương lai, chuẩn bị cho con trở nên mạnh mẽ. Hãy nghĩ về tất cả tình yêu và hạnh phúc mà con sẽ có. Chỉ cần nhìn anh ta đẹp trai như thế nào, như con đã nói lúc nãy.”
Tôi nhìn một lần nữa và tôi có thể nhìn thấy anh ấy, và tôi nói, “Vâng, anh ấy đẹp”.
“Sau đó hình ảnh biến mất và Elijah hỏi, "Con sẽ nhớ điều đó chứ?”
“Vâng”, tôi đáp, “Con sẽ nhớ, và con hiểu rằng anh ấy sẽ không ở bên cạnh con mãi mãi, và rằng con sẽ phải chăm sóc anh ấy”.
Tôi quay sang Elijah và, mặc dù còn trẻ tuổi, tôi nói, “Con sẽ mạnh mẽ”.
Elijah lại nắm lấy tay tôi; chúng tôi đứng dậy và ông đi bộ với tôi. Sau một lúc, ông dừng lại và nói, “Bây giờ đừng nghĩ quá nhiều về điều đó: chỉ cần đặt nó vào tâm trí của con, con sẽ nhận ra nó vào ngày nó xảy ra.”
Sau đó, Elijah đã đi, tất nhiên, hình ảnh đã xảy ra một ngày, vài năm sau đó. Trong quá trình viết quyển sách này, tôi hỏi những thiên thần của tôi cho nhiều thông tin hơn về Elijah, và tôi được cho biết rằng Elijah là một nhà tiên tri trong Cựu Ước-một người đàn ông có linh hồn của một thiên thần.
Gia đình tôi đã có tên trong danh sách nhà ở của Hội đồng Dublin để có một căn nhà. Đó là một cuộc chiến thật sự, nhưng cuối cùng, sau một thời gian dài chờ đợi, chúng tôi đã có một căn nhà mà hội đồng đã thuê ở Edenmore. Đó là một ngôi nhà xinh xắn trong một khu đất mới với hàng trăm ngôi nhà. Tất cả những ngôi nhà ít nhiều giống nhau: ba phòng ngủ, liền kề, với những khu vườn nhỏ phía trước và phía sau. Có một căn khác bên cạnh chúng tôi, nhưng khu vực này đã không được xây dựng hoàn chỉnh và có những cánh đồng và không gian trống xung quanh chúng tôi. Mọi người ở đó đều mới; hầu hết mọi người lần đầu tiên ở trong ngôi nhà của họ- có lẽ trước đó đã sống với cha mẹ hoặc ở trong những khu nhà cũ ở trung tâm thành phố Dublin. Đó là một nơi thân thiện, và tôi thích nó ngay lập tức.
Vì vậy, cuối cùng chúng tôi đã có một ngôi nhà-ngay cả khi chúng tôi không sở hữu nó. Mọi thứ đã được cải thiện, nhưng nó vẫn khó khăn với bố mẹ tôi. Bố đang làm nhân viên giao hàng cho một công ty xăng dầu lớn, công việc nặng nhọc, vất vả khiến ông phải mất nhiều giờ, và mẹ đi làm ca đêm tại một nhà máy sô-cô-la địa phương. Mỗi buổi tối sau giờ học mẹ sẽ cho chúng tôi ăn tối và sau đó để những đứa con lớn hơn trông nom những đứa nhỏ hơn cho đến khi bố về nhà- thường khá muộn.
Edenmore là một chặng đường dài từ Ballymun, vì vậy sự thay đổi có nghĩa là trường học mới và những người bạn mới cho tất cả chúng tôi. Không có trường học gần đó vì vậy chúng tôi có một chuyến đi bộ dài mỗi sáng: qua khu nhà ở, xuống làng cũ, sau đó băng qua nhà thờ đến đường chính. Ngôi trường nằm ngay bên kia con đường tấp nập này. Lớp học của tôi bên trong một ngôi nhà rất đông đúc, với những cái bàn xếp chật cứng với nhau. Vào buổi sáng, thật khó khăn để đến bàn học của bạn-thực tế bạn phải bò qua các bạn cùng lớp.
Tôi rất hạnh phúc ở Edenmore; Tôi không có bất kỳ người bạn thân đặc biệt nào, nhưng có một gia đình hàng xóm, O’Brien, người mà tôi đã dành nhiều thời gian chơi cùng. Niềm yêu thích thực sự của tôi trong gia đình O’Brien là chú chó Alastian tuyệt vời của họ, Shane. Tôi thường đưa Shane đi bộ ba lần một tuần và chính trong một lần đi bộ này, tôi đã gặp một thiên thần đặc biệt khác.
Tôi gọi thiên thần này là thiên thần cây vì cô ấy luôn xuất hiện trong một cái cây. Tôi đã nhìn thấy cố ấy nhiều lần kể từ đó và vẫn thấy cho đến ngày nay. Cô ấy có tất cả các sắc màu của xanh ngọc lục bảo, vàng ngọc lục bảo và cam ngọc lục bảo mà bạn có thể tưởng tượng-màu sắc thật tuyệt vời. Cô ấy dường như sống trong mọi bộ phận của cây, nhưng tôi có thể nhìn thấy cô ấy rất rõ. Tóc cô ấy xoăn và đầy sóng, và khi cô ấy di chuyển, mọi phần của cô ấy di chuyển và đôi mắt cô ấy lấp lánh như bụi vàng. Cô ấy vươn tay ra và đưa tay về phía tôi và khi cô ấy làm vậy, cái cây di chuyển theo cô ấy. Tôi thường nói chuyện với cô ấy và giọng của cô ấy, khi cô ấy nói chuyện lại với tôi, giống như một tiếng huýt sáo; như thể giọng nói cô ấy xào xạt giữa những tán lá cây.
Tôi nhớ một ngày khi tôi ra ngoài đi bộ với Shane. Chúng tôi đã băng qua cánh đồng và chuẩn bị quay lại khu đất thì Shane dừng lại và bắt đầu sủa vào cái cây lớn bên trái. Tôi nhìn cái cây và không thấy gì; Tôi cười Shane, hỏi, “Mày sủa cái gì vậy?”
Sau đó tôi nhìn thấy cô ấy. Đó là thiên thần cây-Shane đã nhìn thấy cô ấy trước tôi. Tôi cười khi tôi nghĩ về điều đó. Nó làm tôi ngạc nhiên, động vật nhìn thấy thiên thần rất dễ dàng.
Thỉnh thoảng, trên đường từ trường về nhà, tôi chơi ở bãi đá với những đứa trẻ khác. Một ngày, thay vì chơi với họ, tôi thử đến cổng tu viện gần bãi đá. Đó là một nơi mà chúng tôi không được phép đến, nhưng tôi đã đã nhấc chốt và nhìn trộm. Tôi thấy những khu vườn đầy rau và trái cây; tôi cảm thấy yên bình đến nổi tôi không thấy sợ. Tôi đi vòng quanh xem các nhà sư mặc áo choàng nâu bận rộn ở trong vườn. Họ không để ý đến tôi như thể họ không nhìn thấy tôi. Tôi ngồi xuống một thân cây cổ thụ và xem.
Đó chắc chắn là một nơi linh thiêng, một nơi mà rất nhiều những lời cầu nguyện đã được nói ra. Tất cả những nhà sư tỏa sáng rực rỡ-họ rất sạch sẽ, và không chỉ trong cơ thể của họ, mà còn cả trong linh hồn của họ. Họ cầu nguyện khi họ làm việc và tôi nhận thấy các thiên thần đang cầu nguyện với họ. Tôi cảm thấy rất yên bình ở đó; Tôi muốn ở lại, nhưng cuối cùng các thiên thần của tôi đã kéo tôi ra khỏi đó. Họ cứ bảo tôi về nhà, rằng mẹ tôi sẽ lo lắng. Tôi đã làm như họ nói với tôi. Mặc dù trời đã tối, các thiên thần đã thắp sáng con đường cho tôi. Mẹ đã đi làm khi tôi về nhà, vì thế tôi không gặp rắc rối nào.
Trong năm đó tôi phải đến tu viện ít nhất mười hai lần trở lên. Chỉ một lần, lần cuối cùng tôi đến thăm, một nhà sư đã nói chuyện với tôi. Anh ta đang hái dâu từ một bụi cây và tôi bước lên và đứng bên cạnh anh ta. Anh ta phát sáng rực rỡ, và thiên thần của anh ấy đứng bên cạnh cũng ăn mặc giống anh ấy. Anh ấy ngước nhìn tôi - anh ấy còn rất trẻ - và nói, 'Xin chào'
Tôi hỏi tên của anh ấy. Anh ấy nói với tôi anh ấy tên là Paul. Anh ấy nói rất khẽ và hỏi tôi. Tôi nói với anh ấy.
Anh ấy mời tôi vài quả ngỗng, hỏi tôi tại sao tôi đến đó thường xuyên như vậy. Tôi trả lời anh ta, 'Chỉ để xem tất cả các anh cầu nguyện. Tôi cần những lời cầu nguyện của các anh. '
'Tôi sẽ luôn cầu nguyện cho bạn, Lorna,' anh ấy trả lời.
Tôi nói lời tạm biệt, biết rằng tôi sẽ không bao giờ quay lại tu viện nữa.
Một trong những chuyến đi chơi yêu thích của tôi vào sáng thứ bảy là đi mua sắm với mẹ tôi. Điều này liên quan đến một chuyến đi đến Phố Moore, một khu chợ đường phố sầm uất ở trung tâm Dublin, nơi có các quầy hàng ở hai bên đường và những người phụ nữ với giọng Dublin rặc đang rao hàng. Tôi kéo xe đẩy đi theo sau lưng tôi trong khi mẹ chọn loại trái cây và rau nào tốt nhất để mua.
Một ngày thứ bảy, khi chúng tôi rẽ vào Phố Moore, một thiên thần kéo vai tôi và thì thầm vào tai tôi, 'Hãy để mẹ của bạn đi trước bạn - bà ấy sẽ không chú ý.' Tôi lùi hai bước và mẹ tôi bước đi, nhìn vào trái cây và rau quả được bày bán. Khi tôi đứng và nhìn xuống Phố Moore, tầm nhìn đã thay đổi. Đột nhiên, Phố Moore giống như một cung điện vàng: mọi thứ đều có màu vàng, kể cả con người. Sau đó, màu sắc thay đổi và các màu khác xuất hiện - màu sáng hơn rực rỡ, sáng hơn và rực rỡ hơn bình thường. Những màu sắc này bắt đầu chảy ra từ trái cây, rau và hoa, như những đợt sóng tràn đầy năng lượng. Sau đó, những con sóng này trở thành những quả bóng màu nảy khắp đường phố, từ bên này sang bên kia, bật ra khỏi quầy hàng và thậm chí là sang mọi người; nhưng dường như không ai để ý.
Đường phố không chỉ có nhiều người, mà còn đầy những thiên thần - nhiều hơn bình thường. Một số thiên thần mặc quần áo giống như người phụ nữ bán trái cây và rau quả và đang bận rộn giúp đỡ bà ấy. Tôi nghĩ thật là buồn cười khi xem các thiên thần bắt chước mọi động tác mà người phụ nữ thực hiện - các thiên thần là những mô phỏng tuyệt vời như vậy. Họ cũng đang hát - như thể họ đang ngân nga đúng lúc với cuộc sống đường phố đang diễn ra xung quanh họ.
Tôi đã ở Phố Moore nhiều lần trước đây, nhưng tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế này; có lẽ nó đặc biệt đối với tôi, để làm tôi cười, hoặc có lẽ nó xảy ra mỗi ngày ở đó, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được phép nhìn thấy nó. Tôi thấy tất cả sự hối hả và nhộn nhịp rất thú vị.
Đột nhiên, mẹ tôi, đang ở khoảng ba quầy hàng phía trước, nhận thấy tôi không đứng bên cạnh.
'Lorna, tỉnh đi. Hãy đến đây cùng với xe đẩy mua hàng nào.'
Tôi nghĩ mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng không phải. Tôi đứng bên cạnh Mẹ tôi và các thiên thần của tôi thì thầm vào tai tôi, 'Xem người phụ nữ bán trái cây.'
Tôi đã làm như tôi được bảo và tôi thấy thiên thần hộ mệnh của người phụ nữ đứng ngay sau cô ấy. Thiên thần hộ mệnh của người phụ nữ trông giống cô ấy và ăn mặc cũng vậy; Cô ấy tràn đầy ánh sáng và có một nụ cười tuyệt vời và cô ấy nháy mắt với tôi. Mẹ yêu cầu người phụ nữ cho một số táo, lê và chuối. Khi người phụ nữ đặt trái cây vào túi giấy màu nâu, thiên thần của cô ấy đã thu hút sự chú ý của tôi, vẫy ngón tay.
Tôi nhận ra rằng người phụ nữ đã đặt những quả táo xấu trong số những thứ mẹ tôi đang mua và thiên thần của cô ấy đang nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy không nghe. Thiên thần của cô tiếp tục vẫy ngón tay. Tôi không thể giữ một khuôn mặt nghiêm chỉnh và tôi cười khúc khích. Người phụ nữ liếc nhìn tôi. Tôi có thể nhìn từ mắt cô ấy rằng cô ấy biết tôi đã thấy những gì cô ấy đang làm. Đột nhiên chiếc túi vỡ ra và trái cây rơi đi khắp nơi. Người phụ nữ đã cố nhặt nó và cô ấy đã nhặt một quả táo - nó đã bị thối! Tôi biết đây không phải là tình cờ, thiên thần của cô ấy và thiên thần của tôi đã cho phép nó xảy ra, điều đó khiến tôi cười nhiều hơn.
Mẹ chú ý đến quả táo thối và nói: 'Tôi hy vọng cô không đưa cho tôi trái bị hỏng nhé.'
Người phụ nữ phủ nhận nó khi cô ta đổ đầy một cái túi mới và liếc nhìn tôi đầy tội lỗi. Mẹ trả tiền cho cô ấy và tôi bỏ túi trái cây vào xe đẩy. Khi chúng tôi bỏ đi, người phụ nữ gọi bằng giọng Dublin rặc, 'Này, Cô!'
Mẹ quay lại và người phụ nữ đang cầm một cái túi.
'Đây, cô! Mấy quả này thêm cho con của cô! ' Thiên thần của cô đang đứng sau lưng cô, mỉm cười - cuối cùng cô ấy cũng đã lắng nghe..
Tôi đã xuống phố Moore nhiều lần kể từ khi còn nhỏ và khi đã trưởng thành, nhưng nó chưa bao giờ trở lại như vậy nữa. Tôi biết rằng chỉ vì tôi không nhìn thấy điều gì đó, điều đó không có nghĩa là nó không xảy ra. Các thiên thần biết rằng họ không thể cho phép tôi nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra mọi lúc; nếu họ làm điều đó sẽ là quá nhiều đối với tôi và nó sẽ khiến tôi không thể sống cuộc sống thường ngày - tôi sẽ quá mất tập trung.
Các thiên thần cũng dạy tôi rất nhiều về ý tưởng của sự lựa chọn, và một buổi chiều họ đã giúp tôi hiểu rằng không bao giờ là quá muộn để chúng ta thay đổi suy nghĩ và đưa ra lựa chọn đúng đắn, và cũng có bao nhiêu thiên thần có thể giúp chúng ta để đưa ra sự lựa chọn đúng đắn - nếu chúng ta chọn lắng nghe.
Tôi thích đi mua đồ giúp mẹ vì tôi có thể ở một mình và tự do nói chuyện với các thiên thần. Tôi rất thích được một mình với họ và xem những con chim và cây cối. Vào buổi chiều đặc biệt này, tôi đang đi được nửa đường đến các cửa hàng thì các thiên thần nói với tôi, 'Dừng lại, Lorna! Chúng ta muốn con có một cái nhìn về một cái gì đó đang diễn ra ở một con phố khác, vì vậy chúng ta có thể giải thích một số điều cho con. Khi con đến đường chính, thay vì rẽ trái vào các cửa hàng và băng qua đường, chúng ta muốn con đi bên phải và tiếp tục đi thẳng.'
Vì vậy, đó là chính xác những gì tôi đã làm, và khi tôi đến đó, tôi thấy vô số đồ đạc trên lối đi bộ và một chiếc xe cảnh sát và mọi người tập trung xung quanh. Có một ông già bước ra khỏi cửa đại sảnh và đi bộ với sự trợ giúp của một chiếc gậy đi bộ, và tất cả đồ đạc và hành lý của ông ta đều ở trên đường. Tôi đã rất sốc; cảnh tượng đó đã ở lại với tôi suốt cuộc đời.
'Thiên thần,' tôi nói, 'chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông tội nghiệp này?
' Tôi đứng đó trên lối đi bộ, nhìn qua đường lúc tất cả những điều này xảy ra. Rồi các thiên thần bắt đầu nói chuyện.
'Lorna, ông già đã sống trong ngôi nhà đó cả đời. Đó là nhà của ông ấy, nhưng khi ông ấy già đi, ông ấy trở nên bướng bỉnh và không chịu đóng thuế. Ông ấy có một lựa chọn: ông ấy có thể đã trả tiền – ông ấy có tiền - và điều này sẽ không xảy ra. Nếu ông ấy vẫn nói chuyện với gia đình, họ có thể đã giúp ông ta lựa chọn đúng, nhưng vì sự bướng bỉnh, ông ta đã không nói chuyện với họ. Bây giờ ông ta đang ở một mình. '
Tôi hỏi các thiên thần người phụ nữ đang cố nói chuyện với ông ta: nếu đó là con gái ông ta, và ông ta có thể lắng nghe cô ấy hay không. Họ trả lời, 'Lorna, con có thể thấy thiên thần của ông ấy thì thầm vào tai ông ấy. Ông ấy nghe họ, con biết đấy! Thấy chưa, giờ ông ấy đang khóc. Ông đang để con gái nắm lấy cánh tay mình. Bây giờ ông ấy đang bắt đầu để lựa chọn đúng. Không bao giờ là quá muộn để đưa ra lựa chọn đúng đắn, nếu chúng ta sẵn sàng lắng nghe. '
'Con understand,' I said, 'will you angels always help me to make the right choices?'
'Tôi hiểu,' tôi nói, 'các thiên thần sẽ luôn giúp con đưa ra những lựa chọn đúng đắn chứ?
"Đúng, Lorna, chúng ta sẽ giúp," họ trả lời.
Đôi khi, mọi thứ chỉ có vẻ như là bi kịch. Đó là cách nó xảy ra với tai nạn của bố.
Ông ấy đang làm việc cho một công ty xăng dầu lớn, cung cấp parafin và đã có một tai nạn xảy ra. Điều này dẫn đến một đề nghị bồi thường của công ty, nhưng bố nói rằng bố không muốn tiền, bố muốn có một công việc lâu dài. Cuối cùng, công ty đề nghị bố ký hợp đồng làm quản lý một trạm xăng ở trung tâm Dublin. Bố được đưa ra một lựa chọn, và chắc chắn các thiên thần đã giúp bố chọn điều đúng đắn. Công việc lâu dài này đã mang lại cho bố mẹ tôi tài chính ổn định và cuối cùng, họ có thể đủ khả năng để đặt cọc vào một ngôi nhà của chính họ.
Tai nạn của bố tôi là một phước lành được ngụy trang. Đôi khi những điều khó khăn phải xảy ra để mọi người thay đổi, và để mọi thứ thay đổi trong cuộc sống của họ. Phép lạ xảy ra mọi lúc. Chỉ là mọi người không để ý đến chúng.
Hết chương 5 - Thiên Thần trong tóc tôi
Tác giả Lorna Byrne
Dịch bởi Khánh Nguyễn
Xem tiếp chương 6: https://khuvuonlily.blogspot.com/2020/02/thien-than-trong-toc-toi-chuong-6-nhan.html
Cảm ơn người đã dịch cuốn sách này, qua từng câu từng chữ khiến mình có thể cảm nhận được năng lượng tích cực từ tác giả cũng như người dịch. Mỗi khi đọc từng chương của cuốn này mình cảm thấy rất vui và nhẹ nhàng, bình yên và thú vị. Cảm ơn vì sự chăm chỉ dịch sách của các bạn. Mình mong chờ từng chương từng chương nữa được dịch trong tương lai
Trả lờiXóaCảm ơn bạn, vừa có chương 6 nhé <3
XóaCác chương 7,8,9 đang chờ hiệu đính
Em thấy hay quá cảm ơn hai chị đã dịch ạ .
Trả lờiXóa