Chuyển đến nội dung chính

Thiên thần trong tóc tôi - Lorna Byrne - chương 3 - nấc thang lên thiên đường

Rất may là người chị họ Nettie đến giải cứu chúng tôi. Chị ấy sống trong một ngôi nhà lớn của chị thậm chí chị cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn. Một hoặc hai năm trước, tầm mười sáu tuổi, chị đã được thừa kế căn nhà khi bố mẹ chị qua đời. Tôi cũng không biết thoả thuận như thế nào, rằng chúng tôi có phải đóng tiền thuê nhà hay không, nhưng khi chuyển đến sống cùng với chị trong ngôi nhà tại Ballymun phía bắc thành phố Dublin cách Old Kilmainham nhiều dặm.

Đầu tiên tôi cảm thấy chuyển đi thật là buồn - Tôi yêu quý Old Kilmainham - nhưng khi tôi đến Ballymun và nhìn thấy một khu vườn lớn và những căn phòng lớn tôi đã rất hạnh phúc. Quan trọng nhất, căn nhà này cứng cáp và tôi biết nó sẽ chẳng bao giờ đổ. Nó có ba phòng ngủ trên lầu có phòng tắm và vệ sinh bên trong rất là sang trọng. Dưới lầu có một phòng bếp dài dễ thương nhìn hướng ra vườn, phòng khách và phòng của chị Nettie mà trước đây là phòng ăn.

Căn nhà có một khu vườn kỳ diệu. Từ không có vườn đến có dường như là một điều quá lớn với tôi. Chúng tôi có rất nhiều cuộc phiêu lưu ở đó.Thậm chí còn có một đống cỏ khô và khi có một bữa tiệc sinh nhật, bánh kẹo sẽ được giấu trong đó. Khi bố tôi có thời gian, bố trồng các luống rau, tất cả các loại rau mà bạn nghĩ ra bao gồm cả đậu mà chúng tôi thích hái, và bố cùng làm một cái giàn dâu tây nữa.

Thời điểm đó nhà tôi có năm đứa trẻ. Em trai tôi là Barry đang còn bồng ẵm, giữa nó và tôi là hai em gái nữa Hellen và Aoife, và dĩ nhiên, Emer, chị tôi. Tôi không chơi nhiều với em trai và các chị em gái. Tôi chỉ chơi với họ vào dịp sinh nhật hay đại loại vậy. Tôi nghĩ tôi có sở thích khác họ. Tôi nhìn thế giới bằng đôi mắt khác.

Những năm đầu đời tôi rất cô đơn nhưng dần dần tôi cũng kết bạn. Tôi biết một bạn gái tên là Rosaleen, phía bên kia hàng rào phía sau vườn. Đó là một bức tường thành lớn dài dọc theo con đường mà bố tôi đã dựng một cái thang để chúng tôi có thể trèo lên mà không làm hỏng đôi giày. Đó là cái tường thành lớn để đi bộ - tốt và rộng để chúng tôi đi trên đó an toàn và đây cũng là cách chúng tôi đi chơi sang nhà khác hoặc lối ra đồng. Tôi thích bức tường thành này và tất cả những gì tôi nhìn được khi đứng trên đó.

Rosaleen trở thành bạn thân của tôi. Bạn ấy sống ở một ngôi nhà sang trọng phía bên kia tường thành, cách khoảng sáu căn nhà. Hầu hết thời gian chúng tôi đi qua lại thăm nhau qua tường thành thay vì đi bộ vòng quanh. Bạn ấy cũng đến từ một gia đình lớn, một vài anh chị đã lớn và đã rời khỏi nhà. Tôi cũng biết em gái Caroline và anh trai Michael hơn bạn tám tuổi. Rosaleen cao và mảnh dẻ với tóc đen dài suông mượt và bạn rất vui, bạn cười suốt ngày. Tôi rất thích chơi cùng bạn và gia đình bạn, mà thật sự tôi thích ở nhà bạn hơn là ở nhà tôi.

Cha của Rosaleen's người Đức, tôi nghĩ vậy, ông to lớn mạnh mẽ với tóc sậm và lốm đốm bạc. Bác ấy luôn bận việc nhưng khi bác ở nhà, bác rất tốt với Rosaleen và anh em bạn ấy và với tôi nữa. Vào chủ nhật, bác mua một túi kẹo cho mỗi đứa con và tôi rất vui lòng và tự hào khi bác cũng tặng tôi. Bác ấy luôn tính thêm tôi mỗi lần cho các con thứ gì. Cỡ tầm sáu hay tám cây kẹo trong cái túi nhưng chúng tuyệt đẹp và tôi cố gắng cất để dành lâu nhất có thể.

Một ngày lễ chủ nhật khác ở nhà Rosaleen mà tôi yêu thích nữa là mẹ bạn sẽ đọc truyện cho chúng tôi nghe. Chúng tôi ngồi trong phòng ngủ của cô, ngồi trên giường. Thỉnh thoảng chỉ có Rosaleen, Caroline và tôi, đôi lúc còn có Michael hoặc một đứa em của tôi cũng tham gia nữa. Mẹ của Rosaleen đọc truyện hay tuyệt, còn chúng tôi thì ngồi mê mẩn hàng giờ trước khi cô nói chúng tôi đi chỗ khác chơi. Có lúc những quyển sách rất dài và cô ấy đọc đến mấy tuần mới xong. Một cuốn sách mà tôi yêu thích nhất là Khu vườn bí mật của Frances Hodgson Burnett.

Trong vườn nhà chúng tôi có một cái xích đu bằng gỗ lớn, bố tôi đã sửa lại và nó đung đưa rất cao. Tôi chơi trên xích đu đó hàng giờ, và khi tôi ngồi trên nó, các thiên thần dạy tôi rất nhiều những bài học đơn giản về cuộc đời và cách sống. Sự thật là có lúc tôi ở trong cơ thể này, có lúc tôi ở thế giới khác. Khi tôi ngồi đó những thiên thần cho tôi thấy những điều kì diệu và tuyệt vời.

Thỉnh thoảng khi tôi một mình trên xích đu, một trong những thiên thần nói rằng Lorna, duỗi bàn tay con ra, chúng ta cho con xem cái này. Rồi thiên thần đó đặt cái gì nhỏ xíu trên tay tôi và cái nhỏ xíu đó chạm tay tôi thiên thần rụt tay đi để lại ánh sáng đó bắt đầu thành hình. Có khi ánh sáng đó trông như ngôi sao nhỏ hoặc một đoá hoa cúc rồi bắt đầu lớn lên và như thể đang sống động. Nó lớn lên và toả sáng ánh vàng từ đó. Có ánh sáng hoa hồng nở ra trên tay tôi và tôi giơ tay lên, nó trở nên sáng hơn cho đến khi nó bị che khuất một phần bởi mặt trời và cho phép tôi nhìn mặt trời trực tiếp mà không phải nhíu mắt hay đau mắt. Rồi sau đó tôi nhìn ánh sáng phản chiếu ngược lại với tôi, giống như nhìn qua gương, một gương mặt rất đẹp, giống khuôn mặt người đang mĩm cười nhìn tôi.

Khi điều này xảy ra lần đầu tiên, các thiên thần bảo tôi rằng đó là nữ hoàng của các thiên thần. Y như là họ dùng từ ngữ sao cho tôi có thể hiểu được khi tôi còn là đứa trẻ. Họ làm tôi nhớ đến câu chuyện cổ tích mà tôi biết đó là một nữ hoàng giống như người mẹ, cũng giống như mẹ tôi là nữ hoàng của gia đình tôi vậy. Thiên thần giải thích rằng người này là nữ hoàng các thiên thần, mẹ của vũ trụ, mẹ của mọi sáng tạo, và là mẹ của tất cả mọi thiên thần. Rồi đột ngột, quả cầu ánh sáng vàng mà tôi nhìn thấy mặt người nổ tung ra thành triệu các mảnh nhỏ rơi xuống như một dòng suối vàng óng từ mặt trời.

Trong nhiều năm các thiên thần cũng hay dành cho tôi món quà như vậy, thậm chí đến khi tôi thành người lớn, đặc biệt là những khi tôi cần một sự trấn an.

Khi chúng tôi chuyển đến Ballymun, đồng nghĩa với việc chuyển sang trường mới. Ba chị em gái và tôi cũng đi học ở một trường công dành cho cả nam và nữ cách nhà hơn nửa giờ đi bộ. Các chị em tôi thích đi xe buýt còn tôi hầu như lại thích đi bộ. Trên đường đến trường tôi phải bước nhanh cho kịp không thì sẽ bị trễ và gặp rắc rối, nhưng lúc về thì lại thong thả hơn.

Trường nằm trên cùng một mảnh đất một bên là trường; và nhà thờ, bên kia là hội trường giáo xứ. Trường chỉ có ba phòng học. Nó cũng không đủ, vì vậy bênh cạnh nhà thờ giáo xứ cũng tận dụng làm hai phòng học nữa. Trong hai năm đầu tôi ở trong phòng hội trường, hai lớp ở hai đầu hội trường mà không có vách ngăn. Thầy Jones là thầy giáo của tôi, và thầy đối xử với tôi rất tệ. Khi nào mà thầy còn thấy tôi khờ khạo và khiến thầy thật sự bực mình khi có một học trò như tôi trong lớp của thầy.

Một buổi sáng, các thiên thần bảo tôi sẽ có điều đặc biệt xảy ra ở trường vào ngày đó và sẽ làm tôi hạnh phúc. Các thiên thần nói đúng, (họ luôn vậy): những gì đã xảy ra đã làm tôi rất hạnh phúc và đến giờ vẫn hạnh phúc khi nghĩ về nó. Chúng tôi làm bài tiếng Ireland và thầy Jones thông báo rằng một câu hỏi với giải thưởng là một đồng nửa crown (1/8 bảng Anh) cho ai trả lời được. Ông ấy hỏi từ ""Crann"" có nghĩa gì trong tiếng Anh, và ông ấy hỏi lần lượt từng học sinh, bắt đầu từ bên phải. Ông ấy đứng cạnh tôi sát bên trái tôi. Ông ấy đã hỏi toàn bộ lớp, từng người một mà không ai trả lời được. Như thường lệ, ông ấy bỏ qua không hỏi tôi. Tôi ngồi tại bàn mình và tôi biết rằng tôi biết câu trả lời. Tôi rất là phấn khích, tôi không thể ngồi yên tại chỗ được, tôi muốn nhảy lên và hét to câu trả lời với ông. Các thiên thần quả là rất nổ lực để giữ tôi ngồi yên. "Thiên thần, bảo ông ấy quay sang con và gọi con trả lời đi". Tôi gần như phát khóc vì phấn khích.

"Đừng lo lắng Lorna" họ nói "ông ấy sẽ gọi con"
Thầy Jones dường như sốc và liên tục kêu "nhanh nào, có chuyện gì với các em vậy, câu này dễ mà" Tôi cười khi tôi nhớ biểu hiện trên gương mặt thầy. Mắt thầy mở to lên và gương mặt đỏ bừng. Ông ấy chết lặng. Ông ấy đã hỏi đứa cuối cùng trừ tôi rồi thông báo. "Được rồi, không ai chiến thắng được nửa crown cả."

Hosus đang đứng ngay bên cạnh thầy Jones từ lúc đầu đến giờ, chỉ tay về hướng tôi, nhưng dĩ nhiên thầy không nhìn thấy ông ấy. Tôi muốn la lên bảo Hosus cầm tay thầy giáo và đi lại phía tôi. Cả lớp yên lặng, không một tiếng động. Mặc dù các thiên thần nói thầy sẽ gọi tôi nhưng có vẻ chẳng có gì là như thế cả. Vẫn là một sự yên lặng bao trùm. Bỗng nhiên, Hosus và thần hộ mệnh của thầy Jones kéo tay thầy nhẹ nhàng xoay về hướng tôi và thì thầm vào tai thầy. Thầy nói "tôi biết chẳng được gì đâu, nhưng mà thôi tôi cứ gọi".

Sau đó thầy gọi tôi thật, và bằng giọng tự tin vui sướng tôi trả lời "nó nghĩa là cái cây".

Thầy chưng hửng. Đó là một câu trả lời đúng. Toàn lớp đều cười lên và vỗ tay, họ rất vui mừng. Ông ấy đã đưa tôi nửa crown đó, và tôi nhớ rằng ông ấy đặt vào tay tôi và tôi nói cảm ơn.

Tôi chưa bao giờ có số tiền riêng nhiều như thế cả - một đồng nửa crown.
Hầu hết trẻ con đều vội về nhà sau giờ tan học, nhưng tôi thích chầm chậm dành thời gian chơi với các thiên thần. Bách bộ về nhà từ trường học có thể tốn hàng giờ với tôi. Tôi sẽ đi bộ dọc theo bờ dốc cùng làn đường rồi tôi có thể nhìn qua hàng rào ở phía xa vào cánh đồng và khuôn viên của ngôi nhà lớn ở đó. Đôi khi tôi sẽ đi qua bờ dốc với các thiên thần và chúng tôi sẽ cười và đùa giỡn với nhau. Thỉnh thoảng họ cho tôi xem gì đó. Họ sẽ kéo tôi lại lại và cho tôi thấy một lỗ hổng trong bờ dốc có tổ ong trong đó, và vì đó là những thiên thần đang kéo ngụy trang, họ có thể làm điều đó mà không làm phiền ong bắp cày, vì vậy tôi có thể đứng đó từ lâu để theo dõi các loài côn trùng mà không sợ bị chích. Tôi nhớ rằng tôi đã quay trở lại để tìm tổ ong đó sau đó, phát hiện ra rằng người lớn đã tìm thấy nó và đầu độc ong bắp cày, điều đó làm tôi buồn.

Những thiên thần cũng thường chỉ cho tôi những con gia súc trên cánh đồng ngoài bên kia bờ dốc. Họ dạy tôi nhìn mọi thứ khác với cách người khác ; Tôi không chỉ liếc nhìn một con bò, tôi thực sự sẽ nhìn mọi thứ về nó: từng đường, từng vết sưng nhỏ. Các thiên thần sẽ làm cho mỗi chi tiết phát sáng hoặc nổi bật hơn bình thường, để tôi thực sự có thể nhận thấy. Các thiên thần cũng sẽ cho phép tôi nhìn vào mắt động vật; ngay cả khi chúng ở rất xa tôi vẫn có thể nhìn sâu vào đôi mắt đó. Tôi đã được phép nhìn thấy những thứ mà hầu hết mọi người không bao giờ nhìn. Điều đó thật thú vị. Tôi có thể nhìn ánh sáng và năng lượng và những vật xung quanh các con vật. Thỉnh thoảng trông giống như những đốm sáng tròn nhảy múa xung quanh chúng, lúc khác thì năng lượng loé lên rồi tắt. Tôi còn có thể nhìn con bê (bò con) trong bụng bò mẹ. Đôi khi tôi khó có thể nhận ra nó, và rồi các thiên thần sẽ bảo tôi xem kỹ hơn và tôi sẽ thấy. Có khi, thành thật mà nói, con bê trông giống như một thứ gì đó ngọ ngoạy - hơi giống với món mứt mà mẹ tôi thường làm.

Tôi rất hào hứng với những thứ các thiên thần chỉ cho tôi xem sau giờ học. Không có gì lạ khi tôi lại ít tập trung những gì diễn ra trong lớp học. Khi các thiên thần giải thích cho tôi điều gì đó, lúc còn là đứa trẻ, tôi nghĩ tôi đã hiểu hoàn toàn những gì họ nói, nhưng sau này khi tôi lớn lên, tôi bắt đầu hiểu sâu hơn về ý nghĩa những điều đó.

Một trong những người bạn ở trường tên là Marian, mặc dù tôi chưa bao giờ gặp bạn sau giờ học. Bất cứ khi nào chúng tôi ra khỏi phòng hội trường để đến toà nhà của trường hoặc qua nhà thờ thì bạn ấy cứ đòi đi bộ bên cạnh tôi. Thậm chí nếu giáo viên ghép bạn ấy đi chung với bạn khác thì bạn cũng tìm cách để đi bộ bên cạnh tôi và bạn ấy luôn muốn đặt câu hỏi với tôi. Bạn ấy ngạc nhiên làm sao tôi biết nhiều vậy, nhưng tôi cũng không thể kể gì về những thiên thần đã dạy tôi được. Một ngày khi chúng tôi băng qua sân chơi đến nhà thờ, bạn hỏi bảo tôi kể cho bạn nghe về thượng đế. Tôi khá ngạc nhiên đến khó thở. Tôi nhìn bạn và không biết phải nói gì. Thậm chí tôi đã trả lời "giáo viên và các giáo sĩ đã dạy chúng ta về thượng đế, sao bạn còn hỏi mình?" Tôi cố tình không trả lời, nhưng bạn cứ nằng nặt "mình muốn bạn kể mình nghe cơ."

Thế là tôi bắt đầu kể cho bạn về thượng đế. Bạn có thấy con chim sẻ, con chim tuyệt đẹp đó với tất cả những màu vàng và xanh lam không? Con chim đó giống như thượng đế. Thực sự nhìn vào con chim đó và thấy vẻ đẹp và sự hoàn hảo của nó. Bạn giống như con chim; bạn đẹp, vì bạn giống thượng đế. Nếu con chim đó rơi xuống và bị thương, nó sẽ không cảm thấy tất cả nỗi đau của cái rơi đó, bởi vì thượng đế sẽ cảm thấy 99 phần trăm nỗi đau đó rồi. Thượng đế cảm nhận mọi thứ xảy ra với mỗi con chim và điều đó cũng tương tự với chúng ta - chuyện gì xảy ra làm chúng ta đau, chúng ta chỉ cảm nhận một phần. Thượng đế nhận hết phần còn lại.

Tôi biết những lời này chẳng phải của tôi. Tôi còn quá nhỏ để có sự minh triết như thế. Những lời này tôi nhận được từ thượng đế và các thiên thần giúp tôi giải thích với Marian về thượng đế.
Tôi thích nhà thờ. Thỉnh thoảng tôi đi học trễ vì tôi ghé  vào nhà thờ trước khi bước vào lớp. Đó chỉ là việc tôi thích làm. Nhà thờ luôn vắng vẻ. Tôi yêu nhà thờ. Nhà thờ đầy những thiên thần. Có thể có vài người trong nhà thờ, nhưng có rất nhiều thiên thần đông đúc nhộn nhịp. Mọi người không thấy được biết bao là thiên thần ở nhà thờ, những thiên thần ca tụng thượng đế và chờ đợi những người con của thượng đế đến và tham gia với họ, nhưng thường chẳng ai làm cả. Tại Mass, vào chủ nhật là nơi tập kết của các thiên thần. Các thiên thần hộ mệnh của từng người. Các thiên thần đứng vòng quanh giáo sĩ tại bục lễ và rất nhiều thiên thần mà thượng đế gửi xuống. Những nhà thờ là nơi rất mạnh mẽ. Có khi tôi nhìn thấy ai đó trong nhà thờ và các thiên thần và ánh sáng xung quanh họ, tôi cầu nguyện "Xin cho người đó nghe được thiên thần của họ hôm nay và bằng cách nào đó có thể liên lạc được với thiên thần của họ, thông qua anh ta và thượng đế."

Các thiên thần không chỉ ở các nhà thờ công giáo, mà còn ở nhà thờ Do thái hay thánh đường hồi giáo hay mọi thánh đường. Tôn giáo của bạn không có khác biệt với các thiên thần. Họ bảo tôi rằng tất cả các nhà thờ đều dưới một gốc chung. Đạo hồi, Do Thái, Cơ Đốc, Hin đu, Công giáo, và tất cả những tôn giáo khác đều ở chung một gốc. Chúng ta nhìn khác nhau, chúng ta có thể có niềm tin khác nhau nhưng chúng ta đều có những linh hồn. Không có gì khác biệt giữa linh hồn người đạo hồi với linh hồn người đạo thiên chúa. Nếu chúng ta nhìn thấy linh hồn của người khác chúng ta sẽ không giết hại lẫn nhau dựa trên các diễn giải khác nhau về thượng đế.

Một ngày tôi đang đi dạo với dì tôi gần nhà dì, chúng tôi đi ngang qua một nhà thờ. Đứng trước cửa nhà thờ có hai thiên thần rất đẹp. Dì của tôi quay sang tôi và nói "đừng có nhìn vào nhà thờ đó". Tôi ngạc nhiên nhìn dì. Dì nói tiếp đó là nhà thờ tông phái Kháng Cách (Protestant - một nhánh của Cơ Đốc giáo). Con bị cấm vào trong bất cứ nhà thờ phái Kháng Cách nào. Tôi liếc nhìn những người vào trong nhà thờ đó, họ đâu có gì khác chúng tôi. Lần sau đi qua nhà thờ đó tôi mĩm cười với các thiên thần ở chỗ cửa. Tôi không được phép vào trong nhưng tôi biết trong nhà thờ đầy ắp những thiên thần.

Hàng xóm của tôi, bà Murtagh, một phụ nữ đẹp và duyên dáng nhưng hay la chúng tôi khi đi dọc các bức tường. Một lần cô nhờ tôi trông em giúp một lúc. Vào một buổi chiều năm tôi tám tuổi, cô ấy đã nhờ tôi trông em khi cô ấy đến gặp mẹ tôi và hai người uống trà với nhau. Khi tôi chuẩn bị bước vào nhà cô ấy, một thiên thần đứng chặn trước tôi và nói "Khi con vào trong đó, con cẩn thận đó."

Tôi hơi sợ, nhưng tôi ngần ngại khi bước vào bếp. Cô Murtagh đã sẵn sàng và có một cái nồi đang sôi trên bếp. Tôi nói với cô "Giờ cô đi ạ?"

Cô đáp "đúng rồi con, tuyệt đấy". Cô không tắt nó đi à? Tôi nói
Cô không đáp lời tôi, và cô là người mà sẽ dễ nổi giận với bạn nếu bạn không làm đúng những gì cô bảo. Có hai đứa trẻ trong bếp - một đứa chập chững và một đứa trong cái xe đẩy. Ngay khi cô vừa rời đi, tôi nhìn khắp căn bếp. Cửa sau đã khoá và không có chìa khoá nào.

Bỗng nhiên, vù một cái, cái nồi nổ lên, và tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có khói và lửa khắp nơi. Tôi nhớ ẵm đứa trẻ rồi cái xe đẩy và cố gắng thoát ra khỏi phòng. Cái bếp và cái bàn nằm giữa xe đẩy và cái cửa ra ngoài phòng khách. Vì vậy tôi phải băng qua cái bếp đang cháy để ra ngoài. Xe đẩy hơi nặng và tôi không thể đẩy ra dễ dàng. Tôi kéo đứa trẻ chạy ra ngoài sân và la hét hàng xóm rằng nhà đang cháy.

Tôi chạy vào, ngôi nhà đầy khói đen và tôi rất hoảng sợ đứa bé ngộp thở trước khi chúng tôi có thể đưa nó ra ngoài. Người hàng xóm theo sau tôi, và tạ ơn chúa, đứa bé và xe đẩy đã được đưa ra ngoài.

Các đứa trẻ đã an toàn. Tôi khóc chạy về nhà. Mẹ và cô Murtagh đang ngồi trong bếp uống trà - họ chưa hay biết gì cả. Tôi vừa khóc vừa kể ngôi nhà đang cháy rồi họ chạy qua khu vườn hàng xóm. Tôi nhớ cô Murtagh đã ôm chầm lấy con và khóc nức nở. Cô nhìn tôi và cảm ơn tôi. Cả tầng dưới ngôi nhà đen thui, nhưng lửa đã tắt, người hàng xóm bằng cách nào đó đã dập lửa.

Những năm 50 ở Ireland kinh tế thật khó khăn. Có rất ít công việc, nhiều người phải di cư. Mọi thứ khó khăn cho gia đình khi mẹ hay đau ốm và cứ ra vào bệnh viện. Khi mẹ không có ở nhà, khu vườn um tùm vì  bố không có thời gian chăm sóc. Thậm chí khi chúng tôi cố gắng giúp đỡ thì bố cũng có quá nhiều việc để làm và tôi cũng lo lắng. Tôi sẽ nói với các thiên thần trên đường đến trường về tất cả những gì  xảy ra ở nhà. Họ bảo tôi đừng lo lắng, mẹ sẽ ổn thôi.

Bố sẽ dậy sớm và chuẩn bị cho chúng tôi đến trường. Chúng tôi cũng phụ giúp chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa. Tôi cũng giúp trông em trai và em gái và chúng tôi dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa tối. Chúng tôi có rất ít tiền và bố có thêm chi phí xe buýt đi đến bệnh viện nữa, vì vậy hầu hết thời gian mà mẹ ốm chúng tôi chẳng ăn tối gì cả chỉ ăn bánh quy và phô mai.

Khi chúng tôi ở Ballymun mẹ có thêm hai đứa con nữa, đều là con trai tên là  Cormac và Dillon. Bây giờ nhà tôi có tất bảy đứa trẻ dưới mười hai tuổi. Mọi thứ thật khó khăn. Có một lần, bố đi Anh làm việc phải đến nhiều tháng. Vì vậy, một lần nữa, không có ai trồng rau và khu vườn trở nên hoang dại. Tôi đã từng nói chuyện với các thiên thần về việc tôi nhớ bố và buồn đến mức nào khi bố phải đi làm xa.

Tôi luôn nhớ về ngày mà bố bất ngờ về nhà. Các thiên thần bảo tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và tôi có thể nhìn thấy bố đang trên đường về nhà. Bố mặc một chiếc áo khoát, đội mũ, tay mang hành lý. Tôi thấy bố thật đẹp trai như thể tôi đã nghĩ chắc bố phải già hơn là bố bây giờ khi bố đi xa. Nhưng thực sự bố lại trông trẻ hơn, chỉ như tầm hơn ba mươi một tí. Tôi rất vui sướng, chạy ùa xuống cầu thang nhanh nhất có thể rồi kêu mẹ. Tôi đâm sầm vào mẹ khi mẹ đang mở cửa cho bố. Ngày đó chúng tôi hạnh phúc biết bao!

Bố lại phải đi và bắt đầu tìm việc mới ngay lập tức. Nhưng bố cũng kịp chăm chút khu vườn và chúng tôi cùng phụ. Tôi luôn yêu thích giúp bố, tôi cũng thích trồng rau, nhổ cỏ dại xung quanh và nhờ các thiên thần giúp cho rau mau lớn. Tôi rất muốn giúp đỡ nhiều hơn, nhưng khi còn quá nhỏ, tôi chẳng giúp được gì nhiều. Thường thì tôi sẽ khóc vì thất vọng vì không thể làm hơn, nhưng tôi cố gắng để chắc rằng không ai nhìn thấy tôi lượn lờ trong nhà kho sau vườn.

Tôi cũng hay thường chơi với gia đình nhà đối diện. Họ là một gia đình lớn như chúng tôi và tôi thân với đứa con giữa của họ tên là Alice, bạn ấy cùng tuổi với tôi. Bố của bạn cũng đi làm xa ở Anh và mẹ của bạn rất vất vả đi làm ở ngoài lẫn ở nhà. Cứ tầm vài tháng bố bạn lại về, nhưng một ngày các thiên thần bảo tôi rằng lần về nhà tới sẽ là lần cuối cùng về nhà của ông bởi vì ông sẽ lên thiên đường.

Tôi thấy rất buồn. Mọi thứ đã thay đổi, tôi không còn muốn qua chơi khu vườn nhà bạn. Tôi xa dần ra, nhưng tôi đã làm hết sức có thể để không ai biết, đặc biệt là Alice. Rồi một ngày các thiên thần bảo "Trong vài ngày nữa chúng ta sẽ bảo cho con qua nhà Alice, con sẽ cần sang đó."

Ba ngày sau họ bảo tôi qua. Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng từ nhà băng qua đường sang nhà bạn, vòng qua sân rồi gõ cửa nhà bếp. Mẹ Alice mở cửa. Tôi nhìn vào trong bếp, nó dường như tối hơn thường lệ. Alice và em trai đang ở đó, bạn quay sang và cười với tôi. Tôi bước vài bước vào cửa, tôi không muốn vào sâu hơn. Alice rất hào hứng bảo tôi rằng bố đang về nhà, và điều đó thật tốt vì bố vừa tìm được một việc ở Ireland. Bạn rất phấn khích. Tôi thật bối rối, cảm thấy vui cho bạn, nhưng tim tôi đang khóc. Tôi biết rằng bố mẹ bạn đã chờ mong điều này từ lâu rồi rằng bố sẽ có công việc ở Ireland để có thể về nhà. Bây giờ bố bạn có việc rồi, nhưng chú ấy lại không thể sống để tận hưởng điều đó. Tôi nói Alice qua nhà tôi chơi bởi vì tôi chẳng muốn ở nhà bạn nữa.

Sau ngày đó tôi nhớ tôi đã đến nhà thờ và ngồi trước bục và nói chuyện với Chúa. Tôi hỏi Chúa có cách nào để bố Alice có thể về nhà và vẫn ở đây không.

Cái ngày mà bố Alice về thật là vui, tôi cũng thấy vui cho họ. Tuy nhiên, vài ngày sau khi tôi đang ngồi trên xích đu sau vườn trong khi bọn con nít chơi ở sân trước thì bầu trời bỗng nhiên thay đổi và một thiên thần bảo "Xoay lại và mở mắt ra nào."

Khi tôi xoay lại và nhìn căn nhà, ở đó có một luồng ánh sáng chói không thể tin được từ bầu trời chiếu xuống, một chùm sáng đầy những thiên thần. Tôi gọi ánh sáng đẹp đẽ đó là "Nấc thang đến thiên đường." Cảnh tượng thật đẹp kèm với những tiếng ca và nhạc làm tôi đến ngưng thở. Tôi muốn đi về phía đó nhưng rồi vẫn cứ ngồi trên xích đu đung đưa.

Luồng sáng đi thẳng xuống mái nhà rồi như nhấn chìm căn nhà. Sau đó như thể là cái tường nhà biến mất và tôi có thể nhìn thấy bố của Alice đang nằm trên giường. Vợ chú đang cố lay chú dậy. Cơ thể chú nằm đó nhưng linh hồn thì ở nơi khác, linh hồn chú đang đứng cạnh giường cùng với hai linh hồn khác hai bên. Tôi không rõ hai linh hồn kia nhưng trông có vẻ giống chú, dường như là người thân đến để đưa chú đi. Cũng có nhiều thiên thần ở đó. Bố Alice đã đi thẳng theo ánh sáng cùng với hai linh hồn kia và các thiên thần. Họ dìu chú đi rất nhẹ nhàng. Tôi thấy họ bay lên giữa những thiên thần trong luồng ánh sáng đó trong khi tiếng hát và nhạc thiêng đường âm vang. Bố bạn và hai linh hồn kia dừng lại một lúc, họ nhìn xuống.


Thời gian như ngừng lại, rồi bỗng nhiên căn nhà quay trở lại như cũ và chiếc cầu thang lên trời biến mất. Mẹ của Alice đang đứng ở cửa, gọi các con lại. Chúng đang chơi trong sân trước và tôi thì một mình ở sân sau, đang ngồi trên xích đu. Cô ấy nhìn thẳng xuyên qua tôi như thể cô ấy không thấy tôi. Sau đó cô quay đi và bước ra cửa hông ra sân trước. Tôi ngồi đó và biết rằng có tin buồn đang đợi Alice và anh em của bạn.

Tôi cảm thấy rất cô đơn tôi buồn bã hỏi những thiên thần đang ở cùng tôi, liệu rằng chú ấy có thể trở về an ủi họ dù chỉ một lúc không? Nhất là an ủi Alice vì Alice rất yêu quý bố mình và sẽ nhớ chú ấy rất nhiều.

Các thiên thần trả lời "Có con ạ, chú ấy sẽ về thăm một chút và ở cùng họ một lúc." Điều này làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn và tôi hít một hơi thật sâu, bước xuống khỏi xích đu và nói với các thiên thần "Con nghĩ giờ con đi về nhà".

Tôi có thể nghe được tiếng khóc xuyên qua cửa sổ khi tôi rời đi. Tôi bước ra khỏi cổng bên hông và trở về nhà. Không ai ở nhà, mẹ tôi đã băng qua đường sang nhà Alice để an ủi mẹ bạn.

Đó là một ngày buồn nhất khi tôi còn nhỏ. Tôi luôn nghĩ những người mẹ và bố sẽ sống mãi mãi.

Hết chương 3 - Nấc thang đến thiên đường
Xem tiếp chương 4: https://khuvuonlily.blogspot.com/2020/01/thien-than-trong-toc-toi-chuong-4-tai.html

Sách Thiên thần trong tóc tôi - tác giả Lorna Byrne
Người dịch Lily Garden

Nhận xét

Đọc thêm

Những cuốn sách của Dolores Cannon được dịch sang tiếng Việt

Dolores Cannon là một bậc thầy thôi miên nổi tiếng trên thế giới với hơn 40 năm kinh nghiệm thôi miên tiền kiếp và khám phá những kiến thức huyền bí về lịch sử trái đất, lịch sử loài người. Bà đã vén tấm màn bí mật về quá khứ cũng như tương lai của nhân loại trên quả địa cầu này. Phương pháp thôi miên của bà đưa chúng ta quay về với chân ng ã để tìm câu trả lời cho tất cả những vấn đề chúng ta gặp phải trong kiếp sống hiện tại, giúp chúng ta chữa lành những bệnh tật của thân thể một cách kỳ diệu và nhanh chóng, đồng thời hé lộ cho chúng ta về những kiến thức quý báu mà nhân loại đã lãng quên. Đó là những kiến thức về những nền văn minh chưa từng có trong sách lịch sử như Atlantic, những tài liệu về người ngoài hành tinh và các chu kỳ tận diệt của trái đất... Dolores Cannon viết rất nhiều sách dựa trên những bản ghi chép từ hàng ngàn ca trị liệu của bà. Các sách đã được dịch sang tiếng Việt, 3 cuốn này do bạn Pearl Crystal dịch: 1. Vũ trụ xoắn - Quyển 2: https://dri

Sách nói Chu Dịch Thiền Giải - Trí Húc Đại Sư

Đọc sách Chu Dịch Thiền Giải - Trí Húc Đại Sư, Huỳnh Ngọc Chiến dịch. Kinh Dịch vốn là sách kén người đọc. Thiền cũng là đề tài kén người xem. Vậy nên kết hợp cả Kinh Dịch và Thiền thì càng kén người nữa. Sách khó đọc, dành cho những ai hữu duyên. Dù sách hơi khó đọc vì nhiều nguyên nhân. Chúc cho những người có duyên nghe sách này ngộ thêm được nhiều điều bổ ích. Cảm tạ tấm lòng của Đại Sư Trí Húc! Cảm ơn dịch giả Huỳnh Ngọc Chiến, chúc ông luôn khỏe mạnh và tinh thần an lạc! Trí Húc đại sư Tương truyền thân phụ sư mười năm thọ trì chú Đại Bi để cầu con, bà mẹ nằm mộng thấy Đức Quan Âm Bồ Tát trao cho một đứa bé trai mà sanh ra sư. Sư bảy tuổi đã ăn chay, mười hai tuổi đọc sách Nho, cho rằng mình có trách nhiệm truyền bá nền thánh học từ thiên cổ. Ghi chú nhỏ:  thân phụ sư trì tụng đến 10 năm, quả thật là vô cùng thành khẩn và kiên trì. 10 năm dài lắm mà mấy ai làm được. Kỳ tích! Phần giới thiệu về tác giả và cuốn sách Kẻ nhân thấy đạo gọi là nhân, kẻ trí thấy đạo

Làm spirit guide có sướng không?

   Ngoài Higher Self, mỗi người trên Trái Đất đều có ít nhất một vị thầy vô hình trên cõi linh hồn để hướng dẫn hành trình trải nghiệm và tiến hóa của người đó. Với nhiều người, vị thầy hướng dẫn của họ có thể là Thượng Đế, Chúa, Phật, Bồ Tát, các Thiên Thần, ... Trên cảnh giới cao, có một vị thầy phải luôn dòm vào cái màn hình theo dõi trạng thái của người ở dưới. Nó không phải là camera chi tiết nhưng có nhiều màu sắc biểu thị các trạng thái khác nhau. Nếu thấy có gì đó bất ổn, có thể “click” vào vùng đó để xem “camera trực tiếp” chuyện gì đang diễn ra, còn lại cứ theo dõi thôi. Vị thầy cũng không được can thiệp nhiều vào trải nghiệm của người đó, nhưng lại có nhiệm vụ hướng dẫn, chỉ đường và đảm bảo cho người đó đi đúng theo bản kế hoạch linh hồn.  Mà rủi như bạn người ở dưới rong chơi, làm bậy hay trật khỏi quỹ đạo thì các thầy cũng lo lắm, phải làm mọi cách để nhắc nhở, cảnh báo từ đủ mọi dấu hiệu, giấc mơ, thần giao cách cảm, cử người tới nhắn… Nhưng nhiều lúc bạn người ham chơi

TỰ KỶ VÀ THIỂU NĂNG DƯỚI GÓC NHÌN TÂM LINH

Mình không phải bác sĩ, cũng không phải nhà tâm lý học. Mình chia sẻ góc nhìn của mình về bệnh Tự Kỷ và Thiểu Năng, với mong muốn ai đó sẽ được lợi lạc khi đọc những dòng này. Còn lại thì xin bỏ qua. Có những đứa trẻ thể chất vẫn phát triển bình thường, chỉ rối loạn về cảm xúc, hành vi. Có những trẻ nặng hơn thì bị các khiếm khuyết về thể chất, có thể không đi đứng bình thường, hoặc không nói được. Có nhiều đứa trẻ hay bị co giật và động kinh nữa. Không ai mong muốn như vậy. Có 3 lý do dẫn đến việc này: 1. Những thương tổn do tai nạn, di chứng bệnh tật, ảnh hưởng từ tác dụng phụ của thuốc, môi trường hóa chất độc hại. Tai nạn như ngã, va đập. Bệnh đơn giản như sốt cao dẫn đến co giật ... Những thương tổn này nếu phát hiện sớm có thể phục hồi được, bằng Tây Y hoặc những phương pháp thay thế khác: năng lượng, sóng âm, châm cứu, bấm huyệt ... Mình đã gặp nhiều đứa trẻ có những vùng tụ máu bầm ở não, làm tổn thương một vùng não mà không rõ từ lúc nào. Phần này không dính đến tâm

Empath là gì? Hiểu để tự bảo vệ chính mình

Empathy là đồng cảm, là sự cảm thông với những hoàn cảnh và cảm xúc của người khác. Empath được nhắc nhiều trên thế giới, nhưng ở Việt Nam thì không nhiều người nói đến. Empath trong tiếng Việt được dịch là người có khả năng thấu cảm, nhạy cảm rất cao. Khác với đồng cảm là chỉ cảm thông với người khác nhưng không hòa bản thân với họ. Ví dụ khi người khác buồn, bạn hiểu và thông cảm cho nỗi buồn của họ. Còn Empath thì khi người khác buồn, bạn cũng buồn theo. Khi bạn ở trong môi trường tích cực, bạn tích cực theo, và ngược lại khi gặp môi trường tiêu cực, thì trạng thái tinh thần của bạn bỗng nhiên tệ hại theo MÀ BẠN KHÔNG HỀ BIẾT LÝ DO. Nếu là Empath, mỗi ngày đi làm hay đi đâu đó về bạn đều cảm thấy rất mệt. Nhất là những bạn ở thành phố hay các công việc căng thẳng hay tiếp xúc với những người nặng nề đau khổ. Bởi Empath, cơ thể bạn có một cơ chế đặc biệt là hấp thu năng lượng của môi trường xung quanh mà không phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu. Nguyên nhân cũng bởi đó. Hôm nay