Chuyển đến nội dung chính

Thiên thần trong tóc tôi - truyện dịch - Lorna Byrne - Chương 1 Nhìn qua một đôi mắt khác

Khi tôi hai tuổi, bác sĩ nói với mẹ tôi rằng tôi bị chậm phát triển.

Khi còn bé, mẹ tôi nhận thấy rằng tôi dường như luôn ở trong một thế giới của riêng mình. Tôi thậm chí có thể nhớ mình đã nằm trong một cái cũi lớnvà thấy mẹ tôi đang cúi xuống chỗ tôi. Xung quanh mẹ, tôi thấy rất nhiều sinh linh sáng ngời ánh cầu vồng tuyệt đẹp: họ to lớn hơn tôi nhưng nhỏ hơn mẹ. Họ to tầm đứa trẻ ba tuổi. Những sinh linh này lượn trong không khí như những chiếc lông chim. Tôi nhớ tôi đã với tay đến họ nhưng thường không với tới. Tôi rất hào hứng với những sinh linh này và ánh sáng tuyệt đẹp của họ. Lúc đó tôi không hiểu những gì tôi thấy khác với những gì mọi người thấy ra sao. Phải sau này tôi mới biết điều đó và người ta gọi các sinh linh đó là các thiên thần.



Vài tháng trôi qua, mẹ tôi để ý thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó mặc dù bà cố gắng gây sự chú ý với tôi. Thật sự là tôi đã ở nơi khác. Tôi luôn đi chơi với các thiên thần, nhìn họ đang làm gì, nói chuyện và chơi với họ. Tôi bị mê hoặc bởi họ.



Tôi là đứa chậm nói, nhưng tôi đã trò chuyện với các thiên thần từ lúc tôi nhỏ xíu. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng dùng từ ngữ để nói chuyện và tôi hiểu họ. Nhưng cũng có lúc chúng tôi chẳng cần dùng đến từ nào mà vẫn hiểu được ý nghĩ của nhau. Tôi đã tin rằng tất cả mọi người đều thấy những gì tôi thấy, nhưng các thiên thần bảo tôi đừng nói lời nào với mọi người rằng tôi đã nhìn thấy họ; và tôi nên giữ bí mật của chúng tôi. Thật sự trong nhiều năm tôi đã nghe lời các thiên thần và không kể với ai những gì tôi thấy. Chỉ khi viết cuốn sách này thì đây là lần đầu tiên tôi mới kể nhiều về những gì tôi đã thấy.



Bác sĩ chẩn bệnh tôi như vậy khi tôi lên hai tuổi đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời tôi: tôi nhận ra rằng con người thật hơi tàn nhẫn. Thời gian đó chúng tôi sống tại Old Kilmainham, gần trung tâm của Dublin. Bố tôi thuê một cửa hàng sửa xe đạp có cả chổ ở. Nếu bạn đi vào cửa hàng, vòng qua bên trái bạn sẽ gặp một căn nhà nát nho nhỏ. Đó là phần cửa hàng của bố tôi, nó trống trải và bỏ hoang vì không ai ở nơi tồi tàn như vậy. Hầu hết thời gian chúng tôi sống ở căn phòng nhỏ dưới lầu, nơi đây chúng tôi nấu ăn, ăn, nói chuyện, chơi đùa và thậm chí giặt đồ ở một chậu giặt lớn trước lò sưởi. Mặc dù căn phòng không có phòng tắm, phía bên ngoài khu vườn, có một lối nhỏ, là kho và nhà vệ sinh. Trên lầu có hai phòng ngủ nhỏ. Tôi ở cùng phòng với chị Emer.



Tôi không chỉ nhìn thấy các thiên thần (mà tôi nhìn thường xuyên kể từ khi thức dậy cho đến khi đi ngủ), tôi còn nhìn thấy ma. Anh của tôi, Christopher sinh ra trước tôi từ lâu nhưng chỉ sống được mười tuần tuổi. Mặc dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh khi anh còn sống nhưng tôi có thể hình dung được anh anh tóc sậm màu, trong khi tôi và chị gái tóc sáng hơn. Tôi còn chơi đùa với anh nữa.



Lúc đó tôi không nghĩ có gì lạ cả. Tôi chỉ nghĩ anh giống như một đứa trẻ khác, mặc dù trông hình dạng anh có vẻ sáng hơn. Điều đầu tiên khiến tôi nghĩ anh khác biệt là tuổi của anh có thể thay đổi. Thỉnh thoảng anh nhìn như cùng tuổi với tôi, đang bò trên sàn nhà. Anh cũng không đồng nhất nữa, lúc đến lúc đi.


Sau đó vào một buổi chiều mùa đông trời tối dần, tôi một mình trong phòng nhỏ ở Old Kilmainham. Có ánh lửa trong lò sưởi, đây cũng là ánh sáng duy nhất cho căn phòng. Ánh lửa nhấp nháy khắp phòng nơi tôi ngồi chơi với các cục gỗ mà bố tôi làm cho. Christopher đến và chơi với tôi. Anh ấy ngồi gần đám lửa và anh ấy nói rằng hơi nóng với tôi nơi anh ấy ngồi nhưng mà anh ấy thì không sao vì anh ấy không cảm thấy nóng. Chúng tôi cùng xây một cái tháp: tôi đặt một cục gỗ xuống rồi anh ấy đặt một cục lên đó. Cái tháp chúng tôi xây cao dần và bỗng nhiên chúng tôi chạm tay nhau. Tôi rất ngạc nhiên, cảm thấy anh ấy rất khác biệt với những người tôi đã từng sờ. Khi tôi chạm vào anh anh sáng lên như thể là một ngôi sao đang bay. Lúc đó tôi nhập vào anh ấy (hay có lẽ anh ấy nhập vào tôi), nó như thể chúng tôi nhập vào thành một. Tôi hơi sốc và đánh đổ cái tháp gỗ.



Tôi phá lên cười, rồi tôi sờ anh lần nữa. Tôi nghĩ rằng đây là lần đầu tiên tôi nhận ra anh không có máu thịt.



Tôi không bao giờ nhầm lẫn Christopher với một thiên thần; những thiên thần mà tôi nhìn có hình dạng người, nhưng cũng có khi họ có cánh và chân họ không chạm đất và họ có ánh hào quang xung quanh họ. Thỉnh thoảng cũng có nhưng thiên thần chẳng có hình dạng người gì cả họ chỉ là ánh sáng lấp lánh.



Christopher xuất hiện quanh mẹ nhiều. Thỉnh thoảng mẹ đang ngồi trên ghế gần lò sưởi và ngủ gật thì tôi nhìn thấy anh nằm gọn vào trên tay mẹ. Tôi không biết mẹ tôi có biết được Christopher ở đó không, vì vậy tôi hỏi anh "em  kể cho mẹ rằng anh đang ở đây nhé?"



Anh nói "Không, em đừng kể với mẹ, mẹ sẽ không hiểu đâu. Nhưng thỉnh thoảng mẹ có cảm nhận được anh".



Vào một sáng mùa đông, các thiên thần đến giường của tôi khi mặt trời mọc. Tôi đang cuộn trong chăn, chị của tôi nằm cùng giường đã dậy rồi và thế là Christopher cũng đang rúc vào chăn nằm bên cạnh tôi. Anh chọc lét tôi và nói "nhìn kìa Lorna, phía trên cửa sổ kìa".



Như tôi đã kể trước, các thiên thần hình dạng và kích cỡ cũng khác nhau. Buổi sáng đó họ lại giống như các bông tuyết! Kính cửa sổ hơi mờ sương và mỗi bông tuyết tông vào cửa sổ biến thành một thiên thần hình dạng đứa trẻ. Các thiên thần cũng mang một tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ và mỗi họ được bao phủ bởi ánh sáng trắng và bông tuyết lấp lánh. Khi các thiên thần chạm vào tôi các bông tuyết rơi ra từ họ xuống tôi; họ chọc lét tôi khi chạm nhưng ngạc nhiên là tôi cảm thấy ấm áp không có lạnh.



"Tuyệt không?" Christopher hỏi. "Nếu ai cũng biết rằng họ có thể để đầy túi với các thiên thần, họ có thể để cả ngàn thiên thần trong một cái túi, giống như bông tuyết và có thể mang đi khắp nơi và họ không hề cô đơn nữa."



Tôi quay sang hỏi "Nếu họ tan ra trong túi thì sao?"



Christopher cười khúc khích "Không đâu, các thiên thần không bao giờ tan chảy cả."



Tôi buồn rầu nói rằng "Christopher, em ước gì anh cũng vừa khít trong túi của mẹ giống như các bông tuyết và ở cùng mẹ suốt đời"



Anh ấy quay sang nhìn tôi và chúng tôi ôm nhau trên giường, anh nói "Em biết anh đã ở đó mà"



Khi tôi thành người lớn mẹ tôi bảo với tôi rằng bà có một đứa con trai sinh ra trước tôi tên là Christopher bị chết khi còn nhỏ, trước khi tôi ra đời, chỉ sống được mười tuần. Tôi chỉ mĩm cười. Tôi nhớ đã hỏi mẹ nơi chôn Christopher và bà bảo rằng phần mộ không được đánh dấu (tục lệ thời đó) trong nghĩa trang trẻ con ở Dublin.



Thật buồn là không có phần mộ nào tên của anh khi tôi đến viếng, nhưng anh không bị lãng quên. Thỉnh thoảng, thậm chí bây giờ tôi, nhiều năm sau đó tôi cảm thấy tay của Christopher trong túi tôi đang giả vờ tạo các bông tuyết, nhắc nhở tôi rằng tôi không bao giờ cô đơn.



Tôi nhận ra rằng Christopher và mẹ tôi một ngày tôi tầm bốn hay năm tuổi. Tôi đang ngồi trên bàn đung đưa chân và ăn sáng khi đó tôi bắt gặp ánh nhìn từ Christopher, nhìn như thể anh tầm mười hai tuổi, đang chạy khắp phòng đến cửa khi mẹ tôi bước vào với giỏ bánh mì. Mẹ nói rằng có một thứ khiến con ngạc nhiên ở nhà sau dưới bàn làm việc của bố.



Tôi phấn khích chạy vào bàn và Christopher chạy sau. Anh ấy chạy thẳng đến  cửa và xuyên thẳng qua phòng tối. Tôi phải dừng lại ở chỗ cửa vì trong phòng quá tối mà tôi thì chẳng nhìn thấy gì và tôi cần điều chỉnh mắt cho nhìn được. Tuy nhiên, Christopher lúc đó như một ánh sáng chiếu nhẹ nhàng và soi sáng đường tôi đi xuyên qua căn phòng lỉnh kỉnh đồ đạc. Anh la lớn "Con mèo đã đẻ mèo con rồi". Và đó, tôi cảm ơn ánh sáng của Christopher, tôi có thể nhìn bốn chú mèo con nho nhỏ, ba chú mèo đen và một chú màu trắng đen. Chúng thật dễ thương, mềm mại. Mèo mẹ tên là Blackie đi ra khỏi cái hộp nhảy ra ngoài khu vườn. Tôi chạy theo nó và gọi Christopher đi theo nhưng anh ấy không thể chạy ra vườn.



Tôi đi lại và hỏi Christopher tại sao anh không thể ra ngoài trời?



Anh ấy nắm tay tôi như thể xoa dịu tôi - tôi thích chạm tay anh và tay tôi nhập lại với nhau. Điều đó thật kì diệu: nó làm tôi cảm thấy an toàn và hạnh phúc.



"Lorna, khi đứa trẻ chết, linh hồn đứa trẻ sẽ ở cùng mẹ chừng nào cho đến khi chúng cần, vì vậy anh ở đây với mẹ. Nhưng khi anh đi ra ngoài trời, nó giống như xoá kí ức và anh sẽ không làm thế."



Tôi biết điều anh đang nói. Mẹ tôi dành rất nhiều yêu thương đến anh: tất cả những kí ức mẹ có khi mang thai trong bụng, lúc sinh nở và niềm vui, hạnh phúc khi bế anh trên tay và mang anh về nhà - khi thậm chí bà cũng có cảm giác có gì đó sai sai mặc cho những gì bác sĩ nói. Mẹ đã có những tuần quý giá ở nhà với Christopher trước khi anh mất, và Christopher nói với tôi tất cả những tình yêu mẹ dành cho anh bây giờ anh dành cho mẹ.



Vì vậy linh hồn anh trai sẽ ở lại trong nhà, không bao giờ ra ngoài cho đến một ngày chúng tôi buộc phải rời cửa hàng nhỏ ở Old Kilmainham. Lúc đó dường như là thời điểm mẹ sẵn sàng để anh tôi đi và cảm thấy mạnh mẽ để tiếp tục.



Khi tôi nhìn một thiên thần tôi muốn ngừng lại để nhìn kĩ; tôi cảm thấy như là tôi đang trong một sức mạnh phi thường. Các thiên thần thường lấy một hình dạng con người để dễ dàng hơn cho tôi chấp nhận họ - nhưng bây giờ điều đó không còn cần thiết nữa. Những thiên thần tôi không luôn nhìn họ có cánh nhưng khi họ có tôi thấy rất thích thú với hình dạng đó; thỉnh thoảng họ như một đốm lửa loé lên và không có hình dạng cố định. Một vài đôi cánh của các thiên thần có lông mềm. Một thiên thần có cánh tôi nhìn thấy thon thả, cao và tôi nhận thấy thật khó để tin rằng họ có cánh. Tôi nói họ giang cánh ra cho tôi xem.



Khi các thiên thần có hình dạng người - có hoặc không có cánh - thì đôi mắt của họ là thứ hấp dẫn nhất.



Mắt của thiên thần không giống như mắt của người; nó thật sống động, đầy ắp sự sống, ánh sáng và tình yêu. Nó giống như là chứa đựng tất cả nguồn mạch sống và toả ra rạng rỡ.



Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chân các thiên thần thật sự chạm nền nhà. Một lần tôi thấy một thiên thần bước tới gần tôi, tôi nhìn như là cái gối năng lượng giữa mặt đất và chân của họ.



Thỉnh thoảng nhìn như tấm vải mỏng, nhưng hầu hết như một cái gối bông giữa mặt đất và chân của họ và họ chưa từng chạm đất.



Khi tôi còn nhỏ có một thiên thần thường xuất hiện trước mặt tôi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ở góc phòng ngủ và ông chỉ nói "Lorna". Theo cách nào đó ông ấy trông giống như một thiên thần, nhưng cũng có vài khác biệt, nhìn ông ấy chiếu sáng mạnh mẽ hơn những người khác và ông ấy có một tư thế chỉ huy, một sức mạnh nam tính. Kể từ lần đầu tiên đó tôi luôn cảm thấy ông ấy sẵn sàng để bảo vệ tôi, giống như sự bảo vệ và sau này vẫn xuất hiện và tôi dần dần thân thuộc với ông. Ông ấy nói tên ông ấy là Michael.



Đi học thật là khó khăn cho tôi; hầu hết các giáo viên đối xử với tôi như là tôi là đứa rất chậm. Tiệc thánh đầu tiên ở trường khi tôi lên sáu tuổi, và nó thật kinh khủng. Nó nên là một ngày rất đặc biệt đối với hầu hết những đứa trẻ Ireland. Khi chúng tôi chuẩn bị cho tiệc thánh trong lớp, giáo viên hỏi học sinh các câu hỏi và kiểm tra xem chúng thuộc giáo lý chưa, nhưng họ không làm phiền tôi. Họ nói rằng, chả cần phải hỏi em làm gì! Và khi tất cả các đứa trẻ khác xếp hàng và nói về tiệc thánh, tôi cũng đứng trong hàng nhưng sau đó tôi bị kéo ra ngoài và ngồi xuống. Là một đứa trẻ, điều đó thật sự đau đớn. Trong khi tôi đang ngồi phía sau lớp hay trên một cái ghế dài ở góc lớp, tôi hỏi các thiên thần của tôi "Họ không biết rằng con cũng thuộc giáo lý hay sao? Họ chẳng cho con một cơ hồi nào cả."



Rồi sau đó trong nhà thờ vào ngày lễ tiệc thánh, tôi cuối cùng cũng len vào gần bàn thờ và tôi bị một cánh tay nào đó kéo ra khỏi hàng xếp bởi vì giáo viên quyết định cho một bé gái tốt hơn đứng trước tôi.



Mặc dù vậy vẫn có những người rất tốt; khi tôi bốn tuổi, tôi nhớ một sơ tên là Mẹ Moderini. Cô ấy được cho biết là tôi chậm và chậm phát triển nhưng tôi nghĩ cô ấy không nghĩ thế. Khi tôi ở trong lớp của cô, cô đi lại và hỏi tôi vài câu hỏi mà tôi biết câu trả lời, vì vậy cô mĩm cười và xoa đầu tôi.



Nhưng mặc dù những sự kiện như vậy diễn ra với những người tốt bụng, tôi lớn lên như một đứa bị ra rìa. Mọi người nhìn tôi khác biệt và họ chỉ không hiểu vì sao. Một phần của cuộc đời tôi phải nói là rất, rất khó khăn - cho tới ngày nay.

Mọi người nói tôi quá tin người, quá thành thật với thế giới này, nhưng tôi không thể nào khác đi. Điều là là khi quá thật trong suy nghĩ và lời nói và cũng quá thật với những gì xung quanh bạn điều đó thật khó khăn và nó làm cô lập bạn.



Cách mọi người nghĩ hay nhìn tôi cũng ảnh hưởng lớn đến tôi thậm chí bây giờ. Thậm chí họ không biết tôi, hay biết tôi làm gì, họ cũng biết rằng tôi khác biệt gì đó. Nếu tôi đi chơi với bạn bè và gặp ai đó mới, người không  biết gì về tôi, họ thường nói phía sau lưng tôi với bạn bè tôi rằng có gì đó hơi lạ về tôi, cái gì đó mà họ không biết. Và việc này thật sự khó khăn để đương đầu.



Tuy nhiên cuộc sống ở trường của tôi trở nên dễ chịu hơn nhờ một thiên thần tên là Hosus. Một buổi sáng tôi đang chạy đến trường, cố gắng đuổi kịp các bạn gái đi cùng và đột nhiên tôi nhìn thấy một thiên thần rất đẹp ẩn sau cái cột đèn. Ông ấy tạo một gương mặt trước mặt tôi, từ ngày đó Hosus thường xuất hiện hầu hết các buổi sáng trên đường tôi đi học. Tôi vẫn thường nhìn thấy ông hằng ngày.



Hosus nhìn giống như giáo viên ngày xưa. Ông ấy mặc một áo choàng màu xanh mọi ngày (nhưng có thể đổi màu) và cái mũ có hình dạng rất hài hước và mang một cuộn giấy trong tay. Mắt ông ấy toả màu và ánh sao và ông ấy trông như một giáo sư trẻ: một người đàn ông đầy ắp năng lượng và với quyền lực và minh triết. Hosus luôn trông như vậy, không giống các thiên thần khác xung quanh tôi. Ví dụ như Michael nhìn trông giống người hầu như mọi lúc hoặc trông giống vật gì tôi đòi ông ấy biến thành, bởi vì tôi thấy ông dễ dàng biến đổi hình dạng tuỳ thuộc chúng tôi đang ở đâu và thông điệp ông ấy dành cho tôi.



Đối với tôi, Hosus đại diện cho kiến thức: ông ấy giống như rất nghiêm nghị, nhưng ông cũng rất tuyệt vời và cười vui với tôi khi tôi hơi chùng xuống. Đó là Hosus người an ủi tôi và bảo tôi tránh xa những đứa trẻ mà tôi thấy khó chịu ở trường hoặc khi tôi nhìn thấy những người lớn nói năng lộn xộn và quay sang nhìn tôi. Hosus bảo tôi "Họ chẳng biết gì cả".



Ban đầu tôi không biết tên ông, và ông ấy cũng không thật sự nói chuyện với tôi. Hosus xuất hiện trong lớp, bắt chước giáo viên hay những đứa trẻ khác chơi đùa trong lớp học hay làm gì đó khiến tôi cười. Thỉnh thoảng trên đường về nhà ông ấy đợi tôi ở cổng trường hoặc phía bên kia đường. Tôi nhớ lần đầu tôi nói với ông: tôi không có ai đưa tôi về nhà vào một ngày nào đó, khi chị tôi đi khiêu vũ và về sớm, vì vậy tôi phải dành thời gian rời khỏi trường và lang thang từ từ ở sân chơi. Tôi đi đến cổng lớn và tại cửa ra vào tôi hy vọng có thể nhìn thấy Hosus và có thể nói chuyện với ông, vì vậy tôi hồi hộp chờ ông và nhìn quanh các cây cột. Ông  ấy hét tôi nhanh lên "Con phải về nhà trước khi trời mưa."



Tôi ngừng tại cổng và nhìn qunh. Không có ai ở gần đó, và vì vậy tôi hỏi tên ông là gì.



Hosus - ông ấy trả lời. Tôi chỉ cười khúc khích. Tôi về nhà và ông ấy đi cùng với tôi và tất cả những gì tôi nhớ là tôi cười suốt trên đường về.
Hết chương 1
Xem tiếp chương 2: https://khuvuonlily.blogspot.com/2020/01/thien-than-trong-toc-toi-chuong-2-nguoi.html
------------------------------------------
Thiên thần trong tóc tôi (Angels in my hair)
Tác giả Lorna Byrne
Người dịch: Lily Garden & Khánh Nguyễn 

Nhận xét

Đọc thêm

Những cuốn sách của Dolores Cannon được dịch sang tiếng Việt

Dolores Cannon là một bậc thầy thôi miên nổi tiếng trên thế giới với hơn 40 năm kinh nghiệm thôi miên tiền kiếp và khám phá những kiến thức huyền bí về lịch sử trái đất, lịch sử loài người. Bà đã vén tấm màn bí mật về quá khứ cũng như tương lai của nhân loại trên quả địa cầu này. Phương pháp thôi miên của bà đưa chúng ta quay về với chân ng ã để tìm câu trả lời cho tất cả những vấn đề chúng ta gặp phải trong kiếp sống hiện tại, giúp chúng ta chữa lành những bệnh tật của thân thể một cách kỳ diệu và nhanh chóng, đồng thời hé lộ cho chúng ta về những kiến thức quý báu mà nhân loại đã lãng quên. Đó là những kiến thức về những nền văn minh chưa từng có trong sách lịch sử như Atlantic, những tài liệu về người ngoài hành tinh và các chu kỳ tận diệt của trái đất... Dolores Cannon viết rất nhiều sách dựa trên những bản ghi chép từ hàng ngàn ca trị liệu của bà. Các sách đã được dịch sang tiếng Việt, 3 cuốn này do bạn Pearl Crystal dịch: 1. Vũ trụ xoắn - Quyển 2: https://dri

Tự suy nghiệm

  Những người có nội lực vững mạnh mà mình đã từng gặp, họ đều dành thời gian để suy nghiệm về chính họ và những thử thách họ gặp phải. Nhiều người trong số họ sẽ tĩnh lặng ngồi thiền, nhiều người chọn cách viết. Và rất nhiều trong số họ có tính kiên trì. Họ dành nhiều thời gian tìm ra cách để khắc phục, sửa chữa những sai lệch và chuẩn bị cho tương lai.  Suy nghiệm khác với lo lắng rồi tự làm loạn bản thân. Bình tĩnh để thấy được hướng xử lý và khắc phục. Việc nhiều quá thì chia nhỏ ra từng bước và kiên trì. Những việc khó quá ngoài tầm với nhưng vẫn muốn thì liên tục gửi ý định vào vũ trụ, xin nhờ sự hướng dẫn và cần cù thực hiện từng bước.  Con đường ban đầu cũng từng những bước chân. Bước từng bước một mới đến đích của cuối hành trình.  Sự tự suy nghiệm giúp họ liên tục rút được những kinh nghiệm quý báu rồi tìm cách cải thiện. Dù ở bất cứ lĩnh vực nào hay bất cứ thể tồn tại nào của họ.  Đó là cách để chúng ta đi qua những khó khăn và thử thách dễ dàng hơn. Đó là cách chúng ta hiện

Hành trình TWINFLAME là hành trình gì mà mọi người SỢ đến thế?

 Twinflame là ngọn lửa song sinh, linh hồn tách ra thành hai để học rồi hợp nhất.  Ban đầu mọi người nghe nói đến Twinflame là sẽ rất háo hức và phấn khích. Nhưng khi đi một đoạn rồi thì thấy hỡi ôi, sợ luôn ấy.  Hành trình đó có đơn giản đâu, rồi cả hai bỏ chạy. Cũng bỏ chạy được một thời gian, ai lo cuộc sống và cuộc đời của người ấy. Nhưng bỏ chạy cũng đâu có được lâu. Rồi tiếng gọi đó cứ kéo hai người lại. Chống đối là đau tim, là vật vã, là mọi thứ rối bời.  Rồi tìm cách hỏi vũ trụ, con không đi hành trình này được không? Con không chấp nhận cái tình yêu và mối quan hệ twinflame này nữa được không? Vũ trụ said: hành trình này là hành trình trở về nhà, trở về với chính con, hành trình vượt lên trên tất cả những nỗi sợ và ego của con. Hành trình này con đã chọn.  Đó không phải là một hình phạt đâu. Mà nhắc con đi đúng đường thôi. Học cách yêu thương chính mình, và tất cả mọi người. Học cách vượt qua nỗi sợ của chính mình và tất cả những người xung quanh mình.  Không phải 1+1 là 2, m

Trải bài Tarot cho dự định và kế hoạch mới

Lấy cảm hứng từ việc trải bài cho một em dự định mở quán kinh doanh ra kết quả rất tích cực, mình chia sẻ cách trải bài tarot về dự định và kế hoạch mới. Để lên kế hoạch cho 1 kế hoạch mới bạn cần biết: 1. Tâm thế của bạn hiện tại. Tài sản quan trọng nhất của một dự án hoặc một doanh nghiệp thành công chính là bản lĩnh của người đứng đầu. Đó cũng là yếu tốt quyết định để những nhà đầu tư xem xét. 2. Bạn có đi đúng đường không? Khi bắt tay vào dự án, bạn phải khảo sát tính khả thi của nó, và tự hỏi dự án này có khả thi hay không, bạn có đi đúng đường hay không? 3. Trở ngại và thử thách của dự án hoặc kế hoạch là gì? 4. Có thể tìm kiếm sự hỗ trợ từ đâu? 5. Tiến hành như thế nào, và kết quả dự đoán ra sao? Trải bài tại Khu vườn Tarot. Chúc các bạn thành công! https://www.facebook.com/khuvuontarot/

Khi ngủ, linh hồn của chúng ta sẽ làm gì?

Thể xác của chúng ta cấu tạo vật lý, chịu tác dụng của các lực và quy luật vật chất nên cần nghỉ ngơi sau mỗi ngày làm việc. Lúc chúng ta ngủ thể xác được nghỉ ngơi, phục hồi, tái tạo. Còn linh hồn chỉ ngồi đó chờ thể xác tỉnh dậy mới hoạt động tiếp hay sao? Không đâu, linh hồn có nhiều việc để làm lắm. Có thể là đi thăm thú khắp nơi, gặp người thân quá cố, có thể trở về nơi cũ của linh hồn trước khi chào đời, có thể đi gặp một số người để học hỏi (ví dụ chân sư hay các thiên thần hộ mệnh). Và cũng không hiếm những linh hồn tiếp tục làm việc trong thời gian thể xác cần nghỉ ngơi. Ngày xưa mình xem phim Bao Thanh Thiên của Trung Quốc có đoạn nói Bao Công ban ngày xử án ở trần gian, ban đêm xử án ở âm phủ. Lúc đó xem thấy như vậy chứ không để ý. Mãi đến thời gian gần đây đọc sách của Dolores Cannon thì mới thấy việc này như "cơm bữa" đối với nhiều người. Họ làm việc trong giấc ngủ, ở các chiều không gian khác (chiều tư tưởng, chiều tinh thần, chiều của các