Joe và tôi rất yêu những ngày cuối tuần. Cứ bốn tuần một lần tôi sẽ có một ngày nghỉ dài và Joe đã sắp xếp với bố để cũng nghỉ ngày đó, bất cứ khi nào anh có thể. Tôi trêu anh rằng anh may mắn được làm việc cho bố tôi. Chúng tôi luôn lên kế hoạch cuối tuần từ trước; Một số địa điểm yêu thích của chúng tôi là Núi Dublin, Núi Wicklow và Vịnh Brittas, một bãi biển tuyệt đẹp dọc theo bờ biển, phía nam Dublin.
Khi đi xe buýt về nhà với Joe vào một buổi tối, anh nói: 'Đi chơi Sally Gap ở núi Wicklow cuối tuần này em nhỉ?' Vì vậy, khi sáng chủ nhật đến, Joe đến nhà tôi lúc chín giờ. Tôi gặp anh bên kia đường, quanh góc phố, nơi gia đình tôi không thể thấy chúng tôi. Tôi đã gói theo ít giăm bông, bánh mì phô mai, táo và một thanh sô cô la cho bữa dã ngoại. Anh hôn tôi và nói: 'Đi thôi', rồi chúng tôi đi thẳng xuống trạm xe buýt - cũng đúng lúc, xe buýt vừa đến.
Khi xe buýt đến núi Wicklow, mọi người xuống xe và dường như đang đi cùng hướng với chúng tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều cặp đôi, gia đình và trẻ con. Tôi nói với Joe rằng tôi đã không nhận ra khu này nổi tiếng vậy. Hôm đó chúng tôi đi bộ khoảng một dặm đến một khu vực cao và đầy những tảng đá khổng lồ. Thật tuyệt vời: những ngọn núi xung quanh, không khí trong lành rất trong lành. Chúng tôi đi quanh trên những tảng đá lớn, tôi rất thích, nhưng Joe phải giúp tôi thường xuyên vì nó khổng lồ còn tôi thì nhỏ bé, nhưng chúng không có vấn đề gì với Joe. Chúng tôi rất là vui.
Chúng tôi ngồi xuống ăn trên một trong những tảng đá lớn nói chuyện hàng giờ; ngồi đó, đắm mình dưới ánh mặt trời, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những ngọn núi. Cuối cùng, chúng tôi gói đồ ăn còn lại vào túi; Joe lấy cái túi từ tay tôi và vòng tay ôm lấy tôi. Khi chúng tôi chuẩn bị trèo xuống khỏi tảng đá, điều gì đó đã xảy ra, đó là một bất ngờ lớn đối với tôi. Thiên thần của Joe xuất hiện phía sau anh, bên tay phải và ở sau anh một bước. Tôi mỉm cười với thiên thần và thiên thần nói, 'Lorna, xem nắng đang chiếu sáng trên cái hồ nhỏ đó. Đi đến đó.’
Joe hỏi, ‘Em cười gì thế?'
Tôi không thể nói với anh rằng tôi đang cười với thiên thần của anh; Tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói với anh rằng tôi có thể nhìn thấy thiên thần và những điều khác. Tôi sợ phản ứng của anh.
'Nhìn kìa,' tôi nói, 'nơi nắng chiếu vào nhóm cây và đá nhỏ kia; Em thấy hình như có một cái hồ nhỏ.’
‘Làm sao mà lúc nãy chúng ta không thấy nó nhỉ?' Joe hỏi.
Chúng tôi đi theo hướng của cái hồ nhỏ, và khi chúng tôi đến đó, chúng tôi gặp một cặp đôi đang đi dã ngoại và họ mời chúng tôi uống trà với họ. Tất cả chúng tôi ngồi lại với nhau, nói chuyện và cười đùa bên bờ hồ.
Những thiên thần cho phép tôi nhìn thấy những điều rất đẹp ngày hôm đó. Thật tuyệt vời nếu tôi được phép chia sẻ bí mật của mình với Joe, và nếu các thiên thần đã cho phép thì anh đã nhìn thấy những gì tiếp theo, nhưng nó đã không xảy ra.
Cái hồ giống như một tấm gương; phản chiếu những cái cây bật lên khỏi mặt nước, và con chim bói cá bay qua hồ. Tôi có thể thấy một con chim bói cá khác lao dưới nước, sau đó là hình ảnh phản chiếu của nó khi nó trồi lên khỏi mặt nước, cho thấy một ánh sáng lấp lánh màu sắc của cầu vồng. Nó nảy lên, phá vỡ mặt hồ, gây ra một gợn sóng và gần như chạm vào phần đuôi của con chim khác. Trông giống như có nhiều hơn một con chim: như thể có vô số những con chim bay phía sau.
Sau đó, các thiên thần nói: 'Lorna, đến lúc phải về rồi.'
Tôi nói với Joe rằng trời bắt đầu tối và chúng tôi nên về. Cặp đôi đi cùng chúng tôi nói rằng họ có một chiếc la bàn và biết đường khác để quay lại và họ đề nghị chúng tôi nên đi cùng họ.
Chúng tôi cùng đi. Tôi không biết chúng tôi mất bao lâu để quay lại trạm xe buýt, nhưng tôi đã kiệt sức khi về. Joe rất ga lăng như mọi khi, đưa tôi về tận cửa, hôn lên má tôi và chúc ngủ ngon rồi chạy xuống để bắt 'xe buýt ma' trở lại Dublin. Tôi xin các thiên thần bảo vệ Joe để anh ấy về nhà an toàn. Tôi cũng xin các thiên thần giữ cho Joe thật khoẻ: Joe có sức sống và tràn đầy năng lượng: nhưng tôi có thể thấy các cơ quan của cơ thể anh đang bắt đầu bị bệnh; chúng co lại một chút về kích thước và dường như có vẻ màu xám. Chúng có sự thay đổi nhẹ, nhưng tôi đã thấy nó rõ ràng. Tôi sợ rằng đây là khởi đầu của bệnh tật mà Elijah đã từng nói.
Tôi chưa bao giờ quên ngày mẹ tôi phát hiện ra tôi đang hẹn hò với Joe. Đó là ngày tôi được nghỉ: tôi đã làm một vài việc vặt cho mẹ và dành ít thời gian với con thỏ của tôi, Isabel. Chị Emer cũng ở đó, và như thường lệ, mẹ ít nhiều cũng phớt lờ tôi. Cả đời tôi đã nhận thấy nếu tôi bước vào phòng khi một trong những chị em của tôi đang nói chuyện với mẹ, họ sẽ ngừng nói. Nếu tôi ở trong phòng hoặc ngồi xuống và tham gia cùng họ, cuộc trò chuyện sẽ dừng lại hoàn toàn. Đôi khi tôi cảm thấy hơi buồn khi gia đình không muốn chia sẻ với tôi.
Tôi và Joe có một cuộc hẹn lúc 6h30, nên chiều tối đó tôi từ vườn vào nhà để chuẩn bị. Mẹ đang ở trong bếp và mẹ hỏi tôi đi đâu. Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ bắt xe buýt năm giờ rồi đi tiếp qua phòng khách và lên lầu. Khi tôi ở trong phòng ngủ, tôi nghe thấy mẹ và chị tôi đi lên cầu thang. Tôi ngủ với chị tôi, vì vậy tôi nghĩ rằng chị sẽ đi vào, nhưng chị không vào. Họ đi vào phòng của mẹ. Tôi có thể nghe họ nói chuyện, nhưng tôi đã quá phấn khích khi gặp Joe nên không để ý bất kỳ thông điệp nào. Bây giờ tôi nhận ra rằng mẹ chắc hẳn đang hỏi Emer. Khi tôi ra khỏi phòng, cả hai đang đứng chỗ hành lang. Emer nhìn tôi đầy tội lỗi.
"Chuyện gì vậy?' Tôi hỏi.
Mẹ hét lên với tôi, 'Con nghĩ con đi đâu hả?'
Tôi đã bị sốc! Tôi chưa bao giờ thấy mẹ kiểu này trước đây. Tôi nói với mẹ tôi sẽ đến Dublin. Mẹ hét lại với tôi, hỏi tôi có đúng là tôi đang hẹn hò với một trong những nhân viên bơm xăng trong gara của bố không? Mắt mẹ hình viên đạn; ‘Con đang hẹn hò với thằng Joe đó! Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Mẹ muốn biết! Kết thúc ngay!”
Mẹ đã vô cùng buồn bã. Tôi nhìn mẹ và nói với giọng rất rõ ràng: 'Con đã hẹn hò với Joe nhiều tháng rồi và con cũng sẽ tiếp tục hẹn hò với anh ấy. Bây giờ con sẽ đi gặp anh ấy.’
Khi tôi quay xuống cầu thang, mẹ nắm chặt tay tôi và kéo lại, vẫn hét lên. ‘Sao con dám làm chúng ta xấu hổ khi hẹn hò với người ở tầng lớp thấp hơn hả!'
Tôi thực sự sốc khi thấy mẹ buồn như thế - đây là một mặt của mẹ tôi mà tôi chưa từng thấy trước đây. Trong tâm trí mẹ, Joe ở dưới chúng tôi. Tôi chỉ nhìn mẹ và tiếp tục xuống cầu thang. Mẹ giữ chặt tay tôi, kéo tôi lại và nói, ‘Con không được đi xe buýt đó đến gặp thằng Joe.’
Tôi có thể thấy thiên thần hộ mệnh của mẹ đứng sau lưng, rơi nước mắt; một vài giọt nước mắt rơi xuống đầu mẹ. Bây giờ bố làm ăn tốt hơn và bố mẹ có ngôi nhà của riêng mình, và mẹ đã quên rằng chúng tôi đã từng vô gia cư, và sau đó đã coi mình là người may mắn khi được giao một ngôi nhà của tập đoàn. Chúng tôi đã từng nghèo, giống như nhiều gia đình khác ở Ireland vào thời điểm đó. Có lẽ điều khiến mẹ trở nên tồi tệ hơn là mẹ xuất thân từ một gia đình khá giả. Họ đã cảm thấy rằng mẹ đã kết hôn với người ở tầng lớp thấp hơn.
Lúc này mẹ giữ chặt lấy tôi đến nỗi tôi phải cực kỳ kiên quyết với mẹ. 'Buông tay con ra, mẹ làm con đau. Con không muốn trễ xe buýt. Mẹ sẽ phải chấp nhận sự thật rằng Joe và con đang hẹn hò.’
Thiên thần xinh đẹp của mẹ cúi xuống và ôm lấy toàn bộ cơ thể mẹ, và ngay sau đó mẹ buông tay tôi ra.
Tôi đi và nói: 'Mẹ, con yêu mẹ.'
Tôi tiếp tục xuống cầu thang, ra khỏi phòng khách và chạy xuống đường đến bến xe buýt. Khi tôi ngồi trên xe buýt, tôi nghĩ về mẹ tôi và thiên thần hộ mệnh của mẹ.
Joe đang đứng ở trạm xe buýt ở Dublin đợi tôi. Tôi đã rất vui khi thấy anh ấy, tôi đã ôm anh ấy rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ nói với anh ấy rằng tôi đã buồn như thế nào. Tôi chưa bao giờ - sau đó hoặc chưa bao giờ - nói với Joe những gì mẹ đã nói, bởi vì tôi biết điều đó sẽ làm tổn thương anh.
Chúng tôi đi đến một quán rượu gần đó, Maguire, ở đó có một đêm nhạc - tôi luôn thích nghe nhạc. Joe gọi nửa ly Guinness; Tôi hiếm khi uống rượu và uống 7Up. Dần dần âm nhạc và cánh tay Joe ôm lấy tôi làm tôi bình tĩnh lại và tôi gần như quên mất mẹ.
Vài ngày sau, bố nói chuyện với tôi. 'Bố nghe từ mẹ là con và Joe là một đôi à?’
Bố nói bố đã nhận thấy điều gì đó giữa chúng tôi, nhưng không biết chúng tôi thực sự hẹn hò với nhau. 'Chúa ơi! Con giữ bí mật ghê nhỉ.'
Bố nói rằng quan trọng là tôi hạnh phúc. Bố đã giúp Joe rất nhiều: bố dạy anh ấy kinh doanh và khuyến khích anh ấy tiến bộ, điều này rất tốt cho chúng tôi. Mẹ không bao giờ nói chuyện với tôi một lần nữa về những gì đã xảy ra ngày hôm đó - như thể nó chưa bao giờ xảy ra.
Đôi khi các thiên thần chuẩn bị cho tôi những điều sắp xảy ra; đôi khi họ cho tôi tầm nhìn và khi điều này xảy ra, mọi thứ xung quanh tôi biến mất. Tôi giống như được đưa đến thời gian khác và nơi khác. Đôi khi giống như có một màn hình tivi hiện trước mặt tôi; lần khác nó giống như một bộ phim lướt rất nhanh. Đôi khi điều này rất khó khăn với tôi vì tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. 'Bộ phim' có thể dừng lại trong một giây ngắn ngủi, sau đó tôi có thể thấy một người hoặc một địa điểm. Viễn cảnh xảy ra theo nhiều cách khác nhau.
Một buổi sáng mùa xuân, khi thời tiết trở nên sáng hơn và nắng hơn, tôi ra khỏi giường và mặc quần áo đi làm. Tôi kéo rèm cửa sổ và nhìn ra ngoài. Mọi thứ dường như có màu xám: như thể màu sơn xám đang được phun vào bầu khí quyển và bao phủ mọi người và mọi thứ. Tôi đứng đó một lúc, nhìn ra cửa sổ. Tôi thấy một người hàng xóm đi ra khỏi nhà, tạm biệt vợ ở cửa, đi về phía xe của anh ta và lái xe đi. Anh ta, chiếc xe của anh và mọi thứ xung quanh anh có một màu xám. Một chiếc xe khác đi xuống đường và nó cũng được bao phủ trong cùng một màu xám. Một thanh niên chạy qua nhà, và mặc dù không khí xung quanh anh ta nhảy múa, nó cũng có màu xám.
Tôi đi xuống cầu thang, pha cho mình một ít trà và đưa cho con mèo Tiger một ít sữa. Khi tôi đi làm, tôi nói vọng lên cầu thang tạm biệt. Đi bộ xuống trạm xe buýt tôi gọi các thiên thần của tôi nhưng họ không xuất hiện với tôi bằng hình dạng. Tôi hỏi họ: 'Tại sao mọi thứ trông lạ vậy ạ?’
‘Đừng lo, chúng ta đang bảo vệ con,’ họ thì thầm.
Khi đến gần đường chính, xe buýt đang đến và tôi chạy đến để bắt nó. Xe buýt rất đông nhưng tôi tìm được chỗ ngồi. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ: tôi bắt đầu cảm thấy sự tĩnh lặng và im ắng trùm lên người tôi. Tôi nhìn những người trên xe buýt, họ cũng có vẻ xám xịt. Ngay cả bản thân xe buýt cũng cảm thấy không đúng; không có gì trông thật. Khi xe buýt vào bến, bên bờ sông Liffey, tôi lại gọi các thiên thần của mình. Họ không trả lời tôi.
Khi tôi vào từ cửa sau chỗ làm việc, tôi cảm thấy rất nhẹ - giống như mọi thứ đều chuyển động chậm. Tôi thấy một số nhân viên và quản lý đã đến. Chỉ sau đó tôi mới nhận thấy rằng không ai có thiên thần hộ mệnh ở với họ; thậm chí không có trên xe buýt! Tôi bị sốc, tôi thấy mình run rẩy.
Cửa hàng nhìn cũng màu xám. Tôi đi xuống phòng giữ đồ hy vọng tôi sẽ thấy các thiên thần hộ mệnh cùng với vài cô bạn đồng nghiệp, nhưng chiếc áo khoát thì giống trước nhưng những cô gái cũng không có thiên thần ở cạnh, mặc dù tôi biết họ phải ở đó.
Tôi liên tục gọi các thiên thần của tôi, nhưng dường như họ không trả lời. Tôi rời khỏi phòng để đồ và đi lên cầu thang lên tầng cửa hàng. Tôi đứng trong quầy thời trang, tại một trong những lối đi về phía cổng chính. Tôi nhìn người quản lý cửa hàng và một nhân viên bảo vệ mở cửa và thấy khách hàng bắt đầu bước vào. Dần dần, tôi bắt đầu thấy các thiên thần hộ mệnh với mọi người, nhưng các thiên thần không giống như họ thường thấy; 'sự rạng rỡ' của họ đã biến mất và họ thật buồn tẻ - dường như họ được bao phủ trong cùng một bầu không khí tràn ngập màu xám.
Tôi thấy như ai chạm vào vai tôi; Thiên thần Michael đang đứng bên cạnh tôi, mỉm cười. Trông ông vẫn rạng rỡ như xưa. Tôi hỏi Michael có chuyện gì.
'Điều này làm con sợ quá! Con chưa bao giờ thấy điều này xảy ra với các thiên thần trước đây. Màu xám đó là gì? Nó thật sự xám trong mọi thứ và mọi nơi.’
‘Lorna, nó sẽ như thế này một lúc,’ thiên thần Michael trả lời. 'Chúng ta sẽ giữ con ở trạng thái linh hồn để bảo vệ con. Con vẫn sẽ đi làm, về nhà và làm tất cả các hoạt động thông thường, nhưng mọi thứ sẽ không thực sự với con. '
‘Michael,' tôi nói, 'Không có gì trông thật cả, ngay cả bây giờ.’ Tôi có thể cảm nhận được những thay đổi về thể chất - tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng, tĩnh lặng và yên ắng trong chính mình. Nó đã trở nên mạnh mẽ hơn ngày tiếp theo Màu xám đó là đúng như nghĩa đen trong tất cả mọi thứ. Thật kinh khủng khi ở ngoài đường. Tôi quay lại và nhìn ông.
Thiên thần Michael, sao ông và các thiên thần không bảo vệ mọi người ngoài kia, giống như cách ông đang bảo vệ con? '
'Không, Lorna,' Michael trả lời. ‘Con được bảo vệ kiểu khác. Sẽ giữ bí mật cho đến khi chúng ta đưa linh hồn con đi. Không hỏi gì nữa nhé Lorna. Chỉ cần nghe những gì ta nói. Khi con đi làm vào mỗi buổi sáng, con không được rời khỏi cửa hàng. Làm như vậy tới giờ về, rồi sau đó con phải đi thẳng lên xe buýt. Hiểu không?”
Ngay sau đó, Valerie gọi tôi và Michael biến mất. Tôi bước về phía máy tính tiền nơi cô ấy đang đứng cùng Pauline và hai cô gái khác. Chúng tôi đang trò chuyện về những gì cần phải làm khi người quản lý tầng đi tới.
‘Chào các cô gái’, bác nói. 'Tôi không muốn làm các cô sợ, nhưng ban quản lý đã thông báo rằng chúng ta phải đề phòng các gói đáng ngờ, như túi giấy hoặc gói thuốc. Đêm qua, một tạp vụ ở cửa hàng khác tìm thấy một gói giống như thuốc lá, nhưng thực ra là một quả bom. Tối nay khi đóng cửa, tôi muốn các cô kiểm tra lối đi hàng may mặc và kiểm tra phòng thay đồ xem có gì đáng nghi không. Nếu các cô tìm thấy bất cứ thứ gì thì gọi cho tôi ngay lập tức. Đừng quên kiểm tra túi quần áo. Chúng ta không muốn cửa hàng bị thiêu rụi, tất cả chúng ta sẽ mất việc.’
Khi người quản lý tầng bước đi, tôi tự nhủ: 'Vậy là điều đó.' Tôi bước vào một trong những phòng thay đồ của khách, tôi gọi thiên thần Michael và ông xuất hiện.
'Tại sao ông không nói với con về những quả bom?' Tôi hỏi.
Thiên thần Michael không bao giờ trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó ông đưa tay ra và đặt tay lên đầu tôi và tất cả sự lo lắng biến mất. Tôi thực sự không nhớ nhiều về vài tuần sau đó; cứ như thể tôi đang trong một giấc mơ, ở một thời điểm và một nơi khác.
Joe lo lắng. Anh nói, “Hình như không phải là em. Em không nói chuyện. Em hình như đang ở đâu á.’ Anh hỏi, ‘Anh đã làm gì sai à? Em không yêu anh nữa à?'
‘Em chỉ mệt thôi", tôi trả lời. 'Em sẽ ổn sớm thôi. Đừng lo lắng.’
Một điều khó khăn cho cả hai chúng tôi là tôi không thể chia sẻ điều này với anh; nhưng sau đó bom đã nổ. Tôi đã không nhận thức được ngày: thời gian không rõ ràng. Đứng ở lối đi trong cửa hàng, vào một buổi chiều muộn, tôi giật mình vì những âm thanh bị bóp nghẹt gần đó.
Khi tôi viết bài này, tôi thấy mình sống lại những trải nghiệm của những gì đã xảy ra ngày đó.
'Tôi ở cạnh một chiếc xe buýt, ôm một người đàn ông trong tay khi anh ta chết. Tôi đang xem các thiên thần tập hợp những linh hồn đang rời khỏi cơ thể con người; nhìn thấy một số linh hồn nhỏ và nói chuyện với họ như thể không có gì xảy ra.
Tôi đang nhìn những thiên thần quỳ bên cạnh mọi người, ôm họ trong tay, ở bên họ, thì thầm vào tai họ rằng họ sẽ ổn thôi.
Tôi có thể thấy mọi người chạy ra khỏi cửa hàng, các thiên thần la hét cầu cứu và cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người đi ngang qua.
Thật là kinh khủng.
Tôi không thể cảm nhận được cơ thể con người của mình; cứ như thể tôi đang ở hai nơi cùng một lúc - trên đường phố Dublin, nơi tất cả đang diễn ra, và cùng lúc đó trong cửa hàng đứng ở một lối đi hàng may mặc. Tôi đang di chuyển dọc theo các đường phố mà dường như chân không chạm đất. Có những mảnh vỡ bay khắp nơi, kính vỡ, mọi người la hét và khóc lóc, những linh hồn rời khỏi cơ thể. Tôi đang đặt tay lên mọi người khi tôi di chuyển, vươn ra và chạm vào họ.
Ngày hôm đó, linh hồn tôi rời khỏi cơ thể và tôi ở một thế giới khác - ở ngoài đường với những người đau khổ. Dần dần, tôi trở lại chính mình trong cửa hàng. Tôi nhận ra mình đang bám chặt vào thanh của một cái giá treo quần áo đến nỗi tay tôi đã rất đỏ. Cửa hàng rất im lặng.
Ngay lúc đó, một cô gái trẻ xông vào cửa và la hét trong trạng thái kinh hoàng. Cô chạy về cửa hàng hét lên rằng bom đã nổ, có xác người ở khắp mọi nơi. Cô ấy đang tìm kiếm người chị gái làm việc cùng với tôi trong cửa hàng. Bằng cách nào đó, hai chị em gặp nhau và cô gái trẻ bắt đầu bình tĩnh lại.
Sau đó, một trong những nhân viên quản lý đã đến văn phòng và sử dụng micro, thông báo rằng tất cả các nhân viên sẽ tập trung ở cửa sau của cửa hàng trong năm phút để được đưa về nhà.
Tôi biết tất cả đã kết thúc! Không có thêm quả bom nào nổ ở Dublin ngày hôm đó. Khi tôi đi xuống cầu thang đến phòng để đồ, một thiên thần thì thầm vào tai tôi bảo tôi quay lại điện thoại ở lối vào của nhân viên và gọi cho mẹ. Vì vậy, tôi quay lại và đi về phía điện thoại, gọi mẹ, nói với mẹ rằng tôi ổn. Tôi gác máy, chạy xuống cầu thang và lấy áo khoác. Tất cả các nhân viên khác đã đi lên cầu thang, chạy ra cửa sau.
Những chiếc xe tải giao hàng nối đuôi nhau và các lái xe la to để dẹp đường. Tôi leo lên chiếc xe đang đi về hướng nhà mẹ Joe. Tôi xuống chỗ cửa. Bên trong họ đang xem tin tức trên TV. Mẹ của Joe ôm tôi và nói rằng cô ấy đã lo lắng cho tôi. Chúng tôi uống trà và tôi bắt đầu cảm thấy tốt hơn. Rồi bữa tối dọn ra trước mặt tôi; Tôi rất đói, tôi cảm thấy như tôi đã không ăn trong nhiều tuần. Sau đó Joe về đến nhà và quàng tay ôm lấy tôi. Mọi người trong nhà đều rơi nước mắt, cảm thấy nỗi đau của tất cả các gia đình đã mất người thân và tất cả những người đã bị thương. Hậu quả của những quả bom ở Dublin ngày hôm đó, ngày 17 tháng 5 năm 1974, hai mươi sáu người và một em bé chưa chào đời đã chết và hàng trăm người khác bị thương.
Sống trong Cộng hòa Ireland, chúng tôi đã có chút kinh nghiệm về sự khủng khiếp của chiến tranh, đến ngày hôm đó, nhưng ở Bắc Ireland, chưa đầy hai trăm dặm, hơn 3.000 người đã thiệt mạng trong giai đoạn 1969-2000. Cho đến lúc đó, chúng tôi không biết những người ở Bắc Ireland, hoặc ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới, sống với những quả bom mà không được cảnh báo.
Thiên thần Elijah từng nói với tôi: 'Thật dễ dàng để gây chiến: hòa bình là điều khó giữ nhất. Họ nghĩ rằng chiến tranh sẽ đưa họ vào tầm kiểm soát. Họ quên mất ai là người trao cho họ sức mạnh, cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào.’
Trong một thời gian dài sau khi bom nổ, cơ thể và tâm hồn tôi bị xáo trộn cả về tinh thần, thể chất và cảm xúc. Tôi có thể cảm thấy nỗi kinh hoàng của những người bị tổn thương và những người đã chết, và cú sốc của gia đình và bạn bè. Tôi có thể nghe thấy giọng nói của họ, tiếng khóc của họ. Trong nhiều tháng, những khuôn mặt xuất hiện trước mặt tôi: không chỉ khuôn mặt của những người đã chết, mà cả những người bị thương nặng, cố gắng sống sót và khuôn mặt của những gia đình đau khổ của họ. Tôi bị dằn vặt bởi sự kinh hoàng của ngày hôm đó.
Các thiên thần đã làm những gì họ có thể để bảo vệ tôi khi những sóng xung kích đó làm tôi nổ tung. Họ quấn quanh tôi như một tấm chăn; tôi cảm thấy rất mềm xung quanh mình, giống như lông vũ, và có màu trắng như tuyết mà tôi cảm giác là một luồng điện chạy qua nó, phát ra mọi lúc. Nó rất lớn; Tôi đã rất ngạc nhiên bởi kích thước của nó.
Thiên thần Elijah ôm đầu tôi, nói 'Lorna, chúng ta biết điều này đang làm tổn thương con. Chúng ta đã quấn một tấm chăn xung quanh để giúp con dễ chịu hơn. Nó giúp giữ cho cơ thể và linh hồn của con với nhau.'
Sau đó, Elijah thổi vào mặt tôi và biến mất, và tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn một chút.
Nhiều ngày và tuần trôi qua; Tôi vẫn phải tìm những nơi để trốn, nơi mà tôi có thể khóc. Thỉnh thoảng, trong giờ ăn trưa, tôi đến gara. Khi biết không có ai đang làm, tôi sẽ trốn ở đó. Vào những lúc khác, tôi đi bộ qua những con đường phía sau để tìm một góc hoặc một bức tường cũ nơi tôi có thể ngồi. Đã nhiều lần tôi nói với các thiên thần rằng tôi muốn ở một mình.
Vào một trong những lúc này, thiên thần Elijah xuất hiện; ông không để tôi một mình. Một lần nữa, ông ôm đầu tôi. Sau đó, thiên thần Elijah và tôi dường như trở thành một. Như thể tôi đang nhìn qua đôi mắt của ông ấy. Tôi đã nhìn thấy tất cả sự kinh hoàng của thế giới: chiến tranh, đói khát, ngược đãi con người bởi những con người khác. Tâm hồn tôi gào thét trong đau đớn.
Sau đó, thiên thần Elijah đã cho tôi thấy một mặt khác: tình yêu, tiếng cười và niềm vui tuyệt vời và tất cả những gì tốt đẹp trong nhân loại. Tôi cười và nước mắt vui sướng lăn dài trên má. Khi thiên thần Elijah biến mất tôi tiếp tục khóc vì vui sướng.
Tôi đã trở lại làm việc vào ngày hôm đó khi biết rằng mọi đàn ông, phụ nữ và trẻ em đều có mặt tốt, tình yêu, niềm vui bên trong họ. Tôi tin rằng một ngày nào đó nó sẽ vượt qua tất cả những điều xấu và loài người sẽ tiến hóa hoàn hảo, hoà hợp cả thể xác và tâm hồn.
Hết chương 10 sách Thiên thần trong tóc tôi
Tác giả Lorna Byrne
Người dịch Lily Garden và Khánh Nguyễn
Thank you so much!!!!!!!
Trả lờiXóa