Tôi đã gặp khó khăn trong học tập mà không ai hiểu. Bố mẹ tôi quyết định tôi không nên quay lại trường khi chúng tôi chuyển đến ngôi nhà mới ở Leixlip, mặc dù thực tế tôi chỉ mới mười bốn tuổi. Tôi bị tổn thương vì họ đã không hỏi ý kiến tôi về điều này. Tôi bị bố mẹ đối xử khác đi ví dụ như không cho đi học nữa. Họ có thể không bỏ tôi đi luôn, như có người đã từng bảo thế, nhưng họ đã đối xử với tôi khác biệt.
Tôi thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn về mặt tài chính, nhưng dường như không có gì khác biệt trong cách đối xử với tôi. Bây giờ chúng tôi đã có một máy điện thoại. Chị em của tôi đã sử dụng điện thoại mọi lúc và mà không bị la, nhưng khi tôi xin dùng, tôi sẽ được bảo là nó tốn bao nhiêu và sẽ không được phép. Khi tôi muốn đi tắm, tôi sẽ nghe nói 'Không' hoặc 'Chỉ một chút thôi nhé'. Điều này xảy ra thường xuyên đến nỗi tôi ngại xin liệu tôi có thể tắm không, vì vậy tôi thường chỉ đổ đầy nước vào chậu rửa mặt để tự rửa để tôi không phải xin rồi bị từ chối. Tôi không bao giờ thực sự hiểu. Bây giờ tôi vẫn không hiểu, nhưng tôi bị đối xử rất khác, như thể tôi không đáng giá như những người khác.
Tôi đã giúp mẹ việc nhà và làm vườn, trông chừng các em của tôi đi đến trường mới. Một buổi tối, khi tôi đang ngồi ở bàn ăn tối với mẹ và các chị em của mình, mẹ tôi nói mẹ muốn tôi đi cùng đến một đám tang vào ngày hôm sau. Một người họ hàng đã chết và mẹ không muốn đi một mình. Chị em tôi rất quan tâm người đó là ai; Em trai tôi, Dillon, muốn biết tên bà ấy. Mẹ tôi nói, 'Theresa,' và mẹ cho chúng tôi xem một bức ảnh.
'Chúng ta sẽ phải bắt chuyến xe buýt sớm,' Mẹ nói, 'vì chúng ta phải đi qua phía bên kia của thành phố, chúng ta phải đi bộ đến nhà thờ, sẽ mất khoảng mười phút.’
Ngày hôm sau rất lạnh. Ngay khi các chị em của tôi đi học, mẹ bảo tôi mặc quần áo ấm và tôi mặc áo khoác, mũ, khăn quàng cổ và găng tay. Mẹ cũng mang theo dù đề phòng trời mưa. Chúng tôi đi xuống trạm xe buýt. Trên xe buýt tôi ngồi nhìn ra cửa sổ, những suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi, tự hỏi một đám tang sẽ như thế nào bởi đây là lần đầu tiên tôi gặp.”
Một lúc sau, mẹ quay sang tôi và nói: “Chúng ta gần tới rồi. Bây giờ hãy nhớ, Lorna, con phải luôn đứng cạnh mẹ và không được đi lang thang. Con có thể bị lạc.”
Xe buýt dừng lại và chúng tôi xuống xe. Lối đi bộ đến nhà thờ cũng hơi đông đúc. Mọi người rất buồn. Vị linh mục làm lễ và tôi nhìn mọi thứ với đôi mắt mở to.
Sau lễ, chúng tôi đến nghĩa địa, khá gần nhà thờ - chỉ cách đó một quãng đi bộ ngắn. Ở đó, trong nghĩa địa, tôi rất ngạc nhiên khi thấy có nhiều thiên thần đang đứng chen chúc giữa những người thân của tôi - hầu hết đều là những người tôi chưa gặp bao giờ. Tôi thấy một đám đông lớn người ở đó và tôi di chuyển ra xa khỏi đám đông để nhìn rõ hơn. Mẹ bận nói chuyện và không để ý. Có một thiên thần đứng ở một bụi cây bên cạnh một ngôi mộ; một thiên thần xinh đẹp mặc đồ giống con người, nhưng cô ấy màu xanh da trời rực rỡ. Tôi hỏi cô ấy, 'Tại sao tất cả các thiên thần đều ở đây?’
Trước đây tôi thường thấy các thiên thần trong nghĩa địa, nhưng giờ ở đây có rất nhiều. Cô ấy mỉm cười với tôi và nói, 'Lorna, chúng ta biết em vẫn còn nhiều điều phải học: đây là một nơi kêu gọi các thiên thần đến, một nơi mà mọi người khóc và đau khổ, “Xin Chúa giúp con! Con không thể đối diện với điều này một mình", vì vậy chúng ta tập trung tại đây.’
Thiên thần màu xanh xinh đẹp này dắt tay tôi qua đám đông lớn tại đám tang. Chúng tôi như thể một dệt đường đi qua đám đông; cứ như thể đám đông tách ra cho chúng tôi vượt qua. Mặc dù mọi người phải chú ý đến tôi đang di chuyển, không ai cố ngăn tôi. Chúng tôi tiếp tục đi bộ cho đến khi chúng tôi ở phía rất xa của đám người đang tập trung quanh mộ.
Ở vòng ngoài đám đông gần tấm bia, là linh hồn của Theresa, người họ hàng được chôn hôm đó. Tôi nhận ra bà từ bức ảnh mẹ cho xem hôm qua. Theresa được vây quanh bởi tầm mười thiên thần, có thể nhiều hơn. Bà ấy rất đẹp, đẹp hơn so với trong ảnh, như một bông thuỷ tiên xinh đẹp phát sáng, toả sáng xung quanh bà. Linh hồn tươi đẹp này được phép xem đám tang của mình. Khi tôi tham gia cùng bà, bà quay lại nhờ các thiên thần đi cùng bà gửi những thiên thần đến để an ủi những người thân đang đau buồn kia (Linh hồn người mới mất có thể xin các thiên thần giúp đỡ và an ủi những người thân còn sống.)
Khi Theresa nói như vậy, các thiên thần liền bay đến bên cạnh mọi người gần nghĩa địa, các bạn bè và người thân quen của bà. Trong nhiều trường hợp, không chỉ có một thiên thần đến với một người mà là một nhóm các thiên thần.
Các thiên thần rất hiền lành và tốt bụng, đặt tay lên vai mọi người, thì thầm vào tai họ, xoa nhẹ lên đầu họ. Trong một trường hợp, tôi đã chứng kiến các thiên thần ôm chầm lấy một người như thể với vòng tay của con người - tôi được cho biết rằng người này cũng đã mất một thân khác khi trước và cũng thầm đau buồn vì sự mất mát đó.
Tôi sẽ luôn nhớ vẻ đẹp của thiên thần màu xanh mà tôi đã thấy. Cô tỏa ra lòng trắc ẩn và hiểu biết như vậy; Tôi phải bật cười khi nghĩ rằng thật phi lý khi tới lúc ai đó chết thì chúng ta mới cầu xin thiên thần giúp đỡ. Chúng ta không cần phải đợi cho đến khi chúng ta tuyệt vọng và đau đớn tột cùng để yêu cầu sự trợ giúp này: chúng ta nên xin mỗi ngày, hoặc mỗi tháng, hoặc mỗi năm một lần: 'Tôi muốn các thiên thần của tôi đi cùng tôi trong mọi việc tôi làm'. Việc này đơn giản này sẽ trao quyền cho các thiên thần để giúp chúng ta.
Kể từ ngày đó, bất cứ khi nào tôi đi qua một nghĩa địa, tôi đều liếc nhìn. Tôi luôn thấy các thiên thần ở đó. Nếu có một đám tang đang diễn ra thì sẽ có rất nhiều thiên thần nhưng ngay cả khi chỉ có một người duy nhất ở đó, họ sẽ được bao quanh bởi các thiên thần mang đến cho họ sự dễ chịu mà họ yêu cầu.
Một vài tháng sau khi chúng tôi chuyển đến ngôi nhà mới, bố đi làm về mang theo một tin vui cho tôi. Đó là mùa thu và bên ngoài trời vẫn sáng: có lẽ là khoảng bảy giờ, hoặc có thể muộn hơn, vì bố làm việc xong muộn. Bố theo thói quen bình thường là đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế và bật TV để xem tin tức, thư giãn sau một ngày dài. Đôi khi tôi nhìn bố. Tôi chưa bao giờ nói với bố rằng tôi có thể nhìn thấy thiên thần của bố ở đó, hoặc trường năng lượng xung quanh bố. Đôi khi tôi sẽ thấy năng lượng của bố thở dài và rủ xuống - đó là cách duy nhất tôi có thể giải thích nó. Khi ngồi đó, mẹ sẽ mang bữa tối từ bếp đặt lên một chiếc bàn gỗ nhỏ để bố có thể vừa ăn vừa xem TV.
Tuy nhiên, tối nay, bố hỏi tôi: 'Con có muốn đến và làm việc với bố trong trạm xăng không? Con có thể thích đó- nó sẽ là một khởi đầu cho con.’
Tôi rất vui mừng đến mức muốn hôn bố, nhưng, như mọi khi, tôi kìm lại. Bố là một người đàn ông rất tốt và chấp nhận tôi rất nhiều. Tôi luôn cảm thấy bố biết điều gì đó, nhưng bố không thể hiểu nó là gì. Nhưng các thiên thần đã nói với tôi từ khi tôi còn nhỏ, có khả năng là tôi sẽ bị nhốt: Họ liên tục cảnh báo rằng nếu tôi đưa ra bất kỳ lý do gì, tôi có thể sẽ bị cho vào trại tâm thần. Chính vì điều này, tôi không bao giờ quá xúc động với bố, và tôi rất cẩn thận về cách cư xử của mình xung quanh bố.
Một vài ngày sau, tôi bắt đầu làm việc. Vào ngày đầu tiên đó, tôi ăn sáng, tạm biệt mẹ và đi xe cùng với bố đến gara - Grosvenor, tên của nó. Nó ở Rathmines, một vùng ngoại ô của Dublin. Vị trí đó rất tốt cho một gara, ở một góc ngã ba đông đúc, với những con đường chính ở bên phải và bên trái. Gara là một ngôi nhà lớn, cũ với một sân trước rộng lớn và bốn máy bơm xăng, bơm dầu, ống hơi và vòi nước. Nó bốc mùi, ẩm thấp và xuống cấp - như lời nhắc nhở về ngôi nhà của chúng tôi ở Kilmainham khi xưa. Một phần của nó được sử dụng làm văn phòng, một phần để bán những thứ như lốp xe, dụng cụ sửa chữa, pin và các phụ tùng cơ bản khác cho xe hơi, và cũng có một phòng lớn để vá lốp.
Ngày đầu tiên tôi rất phấn khích, nhưng cũng rất lo lắng: Tôi sợ rằng tôi có thể khiến bố thất vọng khi làm điều gì đó ngu ngốc hoặc ngớ ngẩn. Tôi không muốn làm bố thất vọng. Nhưng tôi không cần phải lo lắng, mọi người đều rất tốt bụng và giúp đỡ, và tất nhiên, các thiên thần cũng giúp tôi. Tôi đã học được cách làm tất cả các loại công việc khác nhau: đổ xăng dầu, bán đồ và tôi cũng bắt đầu học một số công việc văn phòng. Có chín hoặc mười người làm việc ở đó - tất cả là đàn ông ngoại trừ một phụ nữ đáng yêu tên Anne. Tôi đã rất hợp với cô ấy và cô ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều.
Ngày đầu tiên đi làm của tôi rất tuyệt, và tôi về nhà với bố khi xong việc và khá hạnh phúc với chính mình. Tôi đã tự hỏi ngày hôm đó, và vào những ngày khác, làm thế nào mà bố không nhận ra rằng tôi không có vấn đề gì khi đổ xăng dầu hay thối tiền cho đúng, mà bố vẫn tiếp tục nghĩ rằng tôi bị chậm phát triển.
Ngay sau khi tôi bắt đầu làm việc không lâu, người ta đã quyết định phá hủy gara cũ và xây một cái mới. Sáng sớm ngày thứ bảy hoặc chủ nhật gì đó, tôi ngồi trong xe với bố và ngắm nhìn mê mẩn khi họ đập tòa nhà cũ bằng một quả bóng lớn cho đến khi tường sụp xuống. Cuối cùng, một gara hiện đại mới tuyệt vời đã xây xong; có một cửa hàng mới, máy bơm xăng mới và một văn phòng mới rất sáng sủa và đẹp đẽ với những cửa sổ lớn nhìn ra ngoài. Từ văn phòng, tôi có thể ra cửa hàng và ra ngoài sân trước chỗ các máy bơm xăng.
Như mọi khi, các thiên thần chỉ cho tôi rất nhiều thứ. Một ngày nọ, họ bảo tôi xem một khách hàng thường xuyên, một người đàn ông tên John, người mà tôi biết rõ. 'Trông chừng anh ta; anh ta sẽ ăn cắp đồ của bố con.’
Bố coi John là một người đàn ông rất giàu có và là một khách hàng quan trọng, vì vậy tôi đã bị sốc khi các thiên thần nói điều này. Tôi nói, 'thôi đi, ông ta không có ăn cắp đâu!'
'Ông ấy có,' họ nhấn mạnh, 'con có thể xem - ông ấy sẽ không nhìn thấy con.’
Tôi vẫn không tin họ. Tôi đã nhìn John nói chuyện với bố và tôi nghe thấy ông khen cửa hàng mới và tất cả những thứ khác mà bố đang bán. Bố mời ông ta đi vòng quanh xem sau đó đi làm việc khác. Tôi đã ở trong cửa hàng một mình với John, nhưng các thiên thần nói với tôi rằng ông ta không thể nhìn thấy tôi. Tôi nói: 'Nghe này, các thiên thần, dĩ nhiên ông ta có thể nhìn thấy con, con bằng xương bằng thịt mà.’
Nhưng họ đã cười lớn và nói: 'Không, ông ta không nhìn thấy con đâu!’
Đôi khi các thiên thần nói với tôi điều gì đó nhưng tôi không hiểu nó đầy đủ. Họ nói với tôi rằng người đàn ông này không thể nhìn thấy tôi, nhưng đột nhiên tôi hiểu: ông ta không thể nhìn thấy tôi vì họ đã khiến tôi trở nên tàng hình trước mắt ông ta.
Tôi quan sát khi John đi xung quanh và nhìn mọi thứ, bao gồm cả băng cassette âm nhạc mới của bố (băng cassette rất đắt tiền). Ông ta lấy một chiếc băng cassette và bỏ vào túi. Tôi không thể tin được.
"Tại sao vậy?' Tôi hỏi các thiên thần.
"Đó là điều ông ta hay làm", họ trả lời. 'ông ta ăn cắp; ăn cắp làm ông ta cảm thấy như là ông ta được lợi thế hơn người khác.'
Các thiên thần giải thích rằng, khi John thấy ai đó thành công hoặc làm tốt, điều đó khiến ông ta ghen tị và phản ứng của ông ta là lấy thứ gì đó từ họ mà ông nghĩ là có giá trị.
'Con có nên nói với bố?' Tôi hỏi các thiên thần.
Bạn có biết họ trả lời sao không? Có thể khó tin, nhưng họ nói với tôi, 'Không! Một ngày nào đó lương tâm của người đàn ông này sẽ nhắc ông ta về tất cả những thứ mà ông ta đã ăn cắp trong quá khứ; nhưng không phải lúc này. Bây giờ chưa phải lúc. Con cứ bỏ qua.’
Tôi cảm thấy rất buồn; John đến gara đã nhiều năm. Sau đó, bất cứ khi nào ông ta vào cửa hàng, tôi sẽ đi theo ông ta, giả vờ dọn dẹp.
Một ngày nọ, tôi đang ở trong văn phòng ngồi cùng bàn với Anne và kiểm tra kỹ các số liệu trong sổ cái. Anne là một thư ký tuyệt vời và cô ấy đã dạy tôi rất nhiều; đôi khi tôi đã ngạc nhiên với chính mình rằng tôi làm mọi việc cũng dễ dàng. Ngày đặc biệt đó chúng tôi đã làm rất nhiều việc cùng nhau. Cánh cửa cửa hàng mở ra và một người đàn ông bước vào; Tôi đứng dậy khỏi bàn và đi ra ngoài bán hàng. Trong khi tôi đang bán cho anh ta, tôi nhận thấy một sự yên lặng về anh ta và một sự tĩnh lặng trong không khí; Tôi cũng nhận thấy rằng anh ta cũng không nói nhiều. Tôi đưa cho anh thứ anh đang tìm, chào tạm biệt với anh và anh rời khỏi cửa hàng.
Khi tôi bước vào văn phòng và trở lại bàn làm việc, không có âm thanh nào được nghe thấy; Anne không di chuyển. Tôi đứng sau phía bên trái của cô ấy, nhìn ra cửa sổ và một thiên thần đặt tay lên vai tôi. Cổng trước trông trống rỗng: chỉ có một chiếc xe đậu bên cạnh một cột bơm xăng. Tôi nhìn xuống đường xa nhất có thể. Tôi không thể nhìn thấy các góc khác, nhưng rồi, đột nhiên, tôi nhìn được: Tôi thấy những cậu bé trên những chiếc xe đạp đang đạp trên đường về hướng gara.
Những cậu bé này vui vẻ, cười vui và đùa giỡn với nhau, cọ quẹt vào nhau, rất là vui vẻ. Tôi có thể nghe thấy họ nói chuyện với nhau, nhưng không thể nghe rõ họ đang nói gì. Tôi tập trung vào họ. Một chiếc xe hơi vượt qua họ; như thể quay phim chậm, mọi thứ khác hoàn toàn tĩnh lặng; cứ như thể tôi ở ngay đó với những cậu bé đang đạp xe. Sau đó, tôi thấy một chiếc xe tải có khớp nối, chạy phía sau các cậu trai. Tôi nín thở. Trong khoảnh khắc đó tôi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chiếc xe đã biến mất chỉ còn lại chiếc xe tải và các cậu bé là những thứ duy nhất đang chuyển động.
Các cậu bé vẫn tiếp tục đi xe đạp và đua nhau trên đường, va vào nhau và cười. Mọi thứ lại chuyển động chậm một lần nữa: chiếc xe tải có khớp nối đi qua và, và như thể, cả các cậu bé và chiếc xe tải đều trở nên phát sáng. Họ lướt qua nhau như ma. Chiếc xe tải đi vòng quanh trên đường, tài xế hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Không có sự gián đoạn; mọi thứ tiếp tục. Các chàng trai cũng không biết gì về những gì vừa xảy ra; như thể họ chưa bao giờ bị ngã. Họ chưa bao giờ để ý; họ chỉ tiếp tục chạy sau theo chiếc xe tải, vẫn đang vui vẻ đạp xe. Sau đó, khi chiếc xe tải chạy tới, một vòng tròn ánh sáng khổng lồ xuất hiện - nó như thể nó đến từ phía sau của chính chiếc xe tải.
Đột nhiên, con đường trở nên đông đúc với các thiên thần. Các cậu bé và chiếc xe đạp của chúng phát sáng và chúng đang hướng về phía ánh sáng. Khi tôi xem, những chiếc xe đạp bắt đầu từ từ bay lên trên mặt đất và con đường trở thành một chùm ánh sáng, đầy những thiên thần. Đó là một sự giao thoa nhẹ nhàng từ một kiếp này, được sinh ra ở một kiếp khác - thẳng đến Thiên đường. Sau đó, các chàng trai biến mất và mọi thứ trở lại bình thường.
Đột nhiên, một chiếc xe hơi chạy vào gara và một người đàn ông hét lên: ‘Có ai thấy chiếc xe tải khớp nối đi về hướng nào không?'
Một chú ở cửa hàng tên là Steven hét lên, 'Có chuyện gì vậy?'
Người đó nói đã có một tai nạn: người ta nói rằng chiếc xe tải quẹo sang phải và tài xế bay lên trong xe. Ngay sau đó, một chiếc xe khác đi qua gara, chạy rất nhanh lên đường. Tôi chỉ đứng đó, hơi choáng váng.
Cánh của cửa hàng mở ra và tôi quay lại. Đó là bố, bố nói rằng đã có một tai nạn khủng khiếp và bảo tôi pha trà. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi ra khỏi văn phòng và có một chút không gian. Khi tôi đi vòng quanh căn tin để pha trà, tôi liền gọi các thiên thần và hỏi: 'Tại sao điều đó phải xảy ra?
Câu trả lời tôi nhận được là, 'Lorna, nó phải vậy. Cái chết đối với hầu hết con người là một dòng chảy liên tục từ đời này đến đời khác, trong sự hài hòa hoàn hảo. Hãy nhớ rằng, tại thời điểm cái chết, các chàng trai không cảm thấy gì. Cũng như những người bị ốm đau, tại thời điểm họ chết, họ không còn thấy đau đớn nữa.’
Các thiên thần an ủi tôi khi tôi pha trà và tiếp tục làm việc, và tôi vui mừng khi ngày đó kết thúc và tôi có thể về nhà để làm bánh với mẹ. Khi về đến nhà, tôi ôm mẹ rất nhiều. Từ hôm đó, tôi ý thức được tầm quan trọng của việc ôm mẹ mỗi ngày.
Tôi biết tôi sẽ phải đi qua nơi xảy ra tai nạn một lần nữa. Vì vậy, vào một buổi sáng, khoảng một tuần sau, tôi lấy hết can đảm để đi bộ xuống các cửa hàng. Tôi không đến đó một mình, thiên thần Michael nắm tay tôi. Khi tôi đi ngang qua sân trước của gara, ông thì thầm vào tai tôi, 'Đi xuống cửa hàng phụ tùng: điều đó sẽ giúp con tập trung; con sẽ đi đến nơi đó.’
Khi tôi đến gần nơi xảy ra tai nạn, tôi có thể thấy vết máu trên đường. Tôi đã rất ngạc nhiên và sốc. Vụ tai nạn đã xảy ra có thể một tuần trước đó và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy những vệt máu trên đường; nó giống như một tia sét đánh vào tôi. Có thể là những người khác không nhìn thấy những vệt máu ở đó, có lẽ chỉ tôi mới có thể nhìn thấy chúng.
Khi tôi đi qua chính xác nơi xảy ra tai nạn, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc than của những người mẹ, người cha và gia đình của những cậu bé đó. Cảm xúc tràn ngập cơ thể tôi - nước mắt chảy ra từ mắt tôi đầm đìa. Tôi cầu xin Chúa, 'Xin hãy giúp đỡ các gia đình. Hãy để con nhận lấy càng nhiều nỗi đau và buồn khổ của họ càng tốt. Bằng cách nào đó, hãy cho những cha mẹ đó biết rằng con cái họ đang ở trên thiên đường với Người. Xin Chúa!”
Tôi đã ở trong tình trạng lãng quên; hoàn toàn vô thức về mọi thứ đang diễn ra xung quanh tôi. Bằng cách nào đó các thiên thần đưa tôi vượt không gian và thời gian; đôi khi tôi tự hỏi làm thế nào tôi đi từ nơi này đến nơi khác. Đó là một bí ẩn. Rồi đột nhiên, tôi đang đứng trước cửa của cửa hàng phụ tùng. Tôi cảm thấy các thiên thần nâng tôi ra khỏi không gian linh hồn và đặt chân tôi trở lại trên mặt đất vững chắc. "Bây giờ xong rồi, Lorna," thiên thần Michael nói. 'Chúa đã nghe lời cầu nguyện của con’.
Tôi đã bước qua cánh cửa vào cửa hàng phụ tùng và lang thang quanh cửa hàng, chỉ để bản thân trở lại bình thường. Sau đó tôi đi bộ về phía gara một lần nữa, qua điểm tai nạn. Tôi biết rằng tôi đã lấy đi một số nỗi đau và buồn khổ của gia đình. Tôi không thể nói cho bạn biết điều gì tồi tệ hơn: nỗi đau trong cơ thể vật lý, hay nỗi đau trong cơ thể cảm xúc của tôi. Tôi sẽ luôn luôn làm những gì Chúa và các thiên thần yêu cầu tôi làm: nếu tôi có thể mang nỗi đau khỏi một con người khác, tôi sẽ làm điều đó.
Đó là cuộc sống của tôi. Đó là một phần của món quà chữa lành mà Chúa đã ban cho tôi - để nhận lấy sự đau khổ và nỗi đau của người khác. Một số người có thể gọi nó là một lời nguyền, không phải là một món quà; nhưng bằng cách lấy nỗi đau tôi có thể làm dịu nỗi đau của người khác. Tôi giống như một người trung gian, nhận lấy nỗi đau và truyền lại cho Chúa. Đôi khi nỗi đau có thể chế ngự, tôi thậm chí có thể nghĩ rằng mình sắp chết, nhưng tôi không chết được vì Chúa lấy nỗi đau từ tôi. Tôi không biết Chúa làm gì với nỗi đau đó, nó là một bí mật nhưng hết lần này đến lần khác tôi đã chứng kiến điều đó.
Hết chương 6 sách Thiên thần trong tóc tôi
Tác giả Lorna Byrne
Người dịch: Lily Garden & Khánh Nguyễn
Nhận xét
Đăng nhận xét