Tôi thường giữ em cho vợ chồng chú Paddy và cô Sara vài tuần một lần. Họ có ba con gái nhỏ và sống ở Walkinstown, ngoại ô Dublin. Tôi bắt xe buýt trực tiếp từ nơi làm việc thẳng đến nhà họ, ở lại qua đêm rồi đi làm luôn vào sáng hôm sau. Mấy đứa bé gái rất xinh đẹp và đáng yêu, nên tôi không bao giờ thấy phiền khi chăm sóc chúng. Điều đó đã giúp chú và dì của tôi cơ hội để có ít thời gian rãnh rỗi - thậm chí chỉ để đi xem phim.
Vào một buổi tối như thế, tôi bắt xe buýt đi đến nhà chú và khi tôi đang ngồi, lạc lối trong suy nghĩ, có một bà già gõ tay vào đầu gối tôi.
‘Này cô gái,' bà nói, 'Nụ cười của cô làm tôi hạnh phúc.’
Ngay sau đó, mọi người bắt đầu đứng dậy. Tôi chào tạm biệt bà khi xe buýt chạy vào Walkinstown.
Trong khi tôi đang giữ em tối hôm đó thì chuông cửa reo; Tôi không mong đợi bất cứ ai và tôi hy vọng chuông cửa sẽ không đánh thức bọn trẻ. Khi tôi mở cửa, tôi rất ngạc nhiên khi thấy Joe đứng trước mặt.
‘Nhắm mắt lại, không nhìn trộm!' Joe vừa nói vừa dẫn tôi xuống lối đi ra vườn. ‘Bây giờ, hãy mở mắt ra. Ngạc nhiên không?’
Trước mặt chúng tôi là một chiếc Ford Escort màu xanh đậm tuyệt đẹp đang đỗ. Joe rất hạnh phúc. Chiếc xe đầu tiên của anh!
'Joe, anh mua chiếc xe ở đâu vậy?' Tôi hỏi.
'Một người bán xe đến gara của bố em,' Joe trả lời. 'Anh nói với ông ấy hai tuần trước là anh nghĩ sẽ mua xe, và rồi sáng nay ông ấy lái nó đến. Bố của em và thợ máy kiểm tra xe với anh, họ nói đó là một món hời.’
Tôi đã ôm Joe rất nhiều; Tôi rất vui mừng. Anh mở cửa xe và tôi ngồi vào trong. Thật tuyệt vời. Tôi nói với Joe, ‘Bây giờ tốt hơn là anh về đi. Ngày mai đón em sau giờ làm bằng chiếc xe mới của anh nhé.’
Tôi vẫy tay tạm biệt Joe khi đóng cửa.
Việc có xe hơi cho chúng tôi nhiều tự do, và tôi luôn yêu thích những buổi tối dài trong mùa hè. Một trong những nơi Joe và tôi thường ghé thăm vào những buổi tối đó là Celbridge House; chúng tôi đi bộ dọc theo bờ sông và ngồi nhìn những người đàn ông câu cá, những đứa trẻ bơi lội và những cha mẹ nắm tay các đứa trẻ mới biết đi khi chúng lội nước chỗ cạn.
Tôi cũng quan sát các thiên thần bay lên khỏi mặt nước - nhìn thấy nước bám vào họ văng lên không trung rồi rơi xuống nước gần chỗ một đứa trẻ. Một số thiên thần có cánh, một số thì không, nhưng các thiên thần dường như quay vòng quanh những đứa trẻ và họ cũng vui như vậy.
Tôi rất thích nhìn thấy một đứa trẻ tát nước theo hướng của một thiên thần - những giọt nước bắn vào thiên thần và nó bắn tung tóe - và nghe thấy tiếng cười của các thiên thần hòa lẫn với tiếng cười của trẻ con: nhìn thấy một đứa trẻ lặn xuống nước và một thiên thần cũng lặn xuống cùng lúc, thật tuyệt vời! Một lần, các thiên thần tạo thành một vòng tròn xung quanh một nhóm trẻ con; một chùm ánh sáng, đầy màu sắc trắn và ánh vàng, ánh bạc - phản chiếu từ các thiên thần.
Sau đó, những chùm ánh sáng biến thành những quả bóng đủ kích cỡ, nhảy múa trên và dưới nước và trong không khí. Một thiên thần đang cưỡi trên một quả bóng. Thật đáng kinh ngạc khi nhìn thấy đôi cánh của thiên thần này - những chiếc lông nhỏ giọt nước, mái tóc vàng ướt đẫm nước. Một lần khác, các thiên thần vung đầu từ bên này sang bên kia, đồng thời xoã đôi cánh của họ, bắn tung những hạt nước ánh vàng ánh bạclấp lánh.
Một ngày nọ, ngồi bên bờ sông, tôi thấy một ví dụ tuyệt vời về cách các thiên thần chăm sóc chúng ta. Tôi nhìn một người mẹ và một đứa con nhỏ, có lẽ khoảng mười tám tháng tuổi, ở rìa sông. Đứa trẻ nhỏ đầy phấn khích dưới dòng nước chảy qua chân nó và người mẹ đưa hai tay ôm lấy eo nó, cố gắng dạy nó lấy thăng bằng và tự mình đứng lên.
Đôi khi cô cất tay đi, để xem đứa bé có thể giữ thăng bằng trong bao lâu mà không bị ngã. Tôi nhìn thiên thần hộ mệnh của đứa trẻ ngồi dưới nước. Đôi chân của đứa trẻ trở nên hơi chao đảo và ngã xuống. Người mẹ không thể bắt kịp đứa trẻ, nhưng thiên thần thì có! Khi đứa trẻ ngã xuống nước, nó ngãy ngay vào lòng thiên thần của mình trong tư thế ngồi. Thay vì khóc, nó bắt đầu té nước và cười. Tôi mỉm cười vì điều này. Joe hỏi tôi, 'Em đang cười gì mà vui thế?’
Tôi mỉm cười với anh và không nói gì, vì vậy một lần nữa tôi bỏ qua cơ hội để cho Joe biết một chút về những gì tôi có thể thấy. Anh ấy là người duy nhất tôi chia sẻ bất cứ điều gì trong cuộc sống của tôi, nhưng tôi sợ nói với anh về các thiên thần sợ rằng anh nghĩ tôi không bình thường.
‘Đi bộ dọc theo bờ sông nào’, Joe đề nghị.
Anh đứng dậy và bắt đầu đi trước, một thiên thần thì thầm vào tai tôi về những gì thiên thần giúp đỡ chúng ta làm mọi điều trong cuộc sống.
Ngay cả đi, thở, nói và cười - họ luôn giúp chúng ta trong mọi hành động thể chất chúng ta thực hiện với cơ thể con người. Thiên thần cũng giúp chúng ta sắp xếp các vấn đề trong tâm trí của chính chúng ta; tất cả các câu hỏi chúng ta hỏi. Hầu hết thời gian họ thì thầm với chúng ta, đưa câu trả lời vào tâm trí và suy nghĩ của chúng ta, nhưng hầu hết thời gian chúng ta quá bận rộn để đặt câu hỏi mà chúng ta không dừng lại để lắng nghe câu trả lời. Tôi nghe thấy Joe gọi 'Nhanh lên' nên tôi chạy đến và bắt kịp anh.
Đi bộ dọc theo bờ sông ở Celbridge, chúng tôi đã biết một cặp vợ chồng già. Tên của họ là John và Mary và chúng tôi đã gặp họ khá thường xuyên khi họ dắt chó đi dạo, Toby, một giống chó lai "giống bò", nhưng rất đáng yêu. Cặp đôi đã sống ở Celbridge cả đời và vừa kỷ niệm 30 năm ngày cưới; Con cái của họ đã lớn và đã rời khỏi nhà và bây giờ họ dành tất cả thời gian này cho chính họ, họ rất trân trọng điều này.
Một buổi tối, chúng tôi gặp họ và dừng lại để nói chuyện. Đến cuối cuộc trò chuyện, John nói với Joe bằng một giọng tinh nghịch, 'Khi nào cháu sẽ cầu hôn cô gái trẻ này?'
Tôi đỏ mặt. Tôi đã rất xấu hổ, tôi không biết phải nhìn đi đâu. Tôi không dám nhìn Joe, vì vậy tôi không biết anh ấy đã phản ứng như thế nào.
Mary nói: ‘Thôi đừng làm đôi trẻ xấu hổ!' Cô nắm lấy tay John và bước đi.
Joe và tôi đi bộ dọc theo con sông và ngồi trên một tảng đá. Tôi cởi giày và vớ ra rồi thò chân xuống nước. Joe đột nhiên đứng dậy khỏi tảng đá và bước nguyên bộ quần áo xuống nước rồi quỳ xuống. Sông sâu khoảng một feet và Joe quỳ trên một đầu gối trong một dòng chảy mạnh. Anh thật sự ướt sũng. Tôi cười khúc khích.
‘Anh đang cố gắng nghiêm túc ', anh nói. 'Anh muốn cầu hôn em!' Anh ta đặt một tay lên đầu gối tôi, cố giữ thăng bằng. 'Em, Lorna, có chấp nhận lời cầu hôn của anh không?’
Tất cả những gì tôi có thể làm là cười. Tôi đã cười rất nhiều đến nỗi tôi rơi xuống nước. Joe đỡ tôi trong vòng tay và cả hai chúng tôi đều ướt sũng. Cả hai chúng tôi cười ồ lên. Khi Joe giúp tôi đứng lên, tôi nói, 'Vâng.' Tôi đã cười quá nhiều mà không nói thêm điều gì.
Chúng tôi trèo lên bờ sông và chúng tôi vẫn cười, vắt nước ra khỏi quần áo - tạ ơn Chúa, hôm đó trời ấm áp. Khi chúng tôi đi dọc theo bờ sông, Joe dừng lại. 'Anh phải thưa chuyện với bố em để xin cưới em. Lỡ bố em nói "không" thì sao nhỉ?’
Tôi suy nghĩ một lúc và nhớ lại những gì các thiên thần luôn nói Joe và tôi kết hôn nên tôi đã nói, 'Đừng lo lắng, bố sẽ không phản đối. Em biết bố sẽ cảm thấy hạnh phúc cho chúng ta.’
Khi chúng tôi đi bộ dọc theo bờ sông, những người đi qua nhìn chúng tôi ngồ ngộ; một đứa bé nói với mẹ nó, 'Mẹ ơi, chắc họ rơi xuống sông vì quần áo họ ướt hết.’
Một nhóm những người đàn ông câu cá hét vào mặt chúng tôi về việc đi bơi mà mặc nguyên quần áo. Chúng tôi giống như những con chuột bị rớt nước. Chúng tôi vẫy tay với họ và cười. Ngay sau đó, tôi chợt nghĩ. 'Em hy vọng chìa khóa xe vẫn còn trong túi anh chứ không phải dưới lòng sông!' Joe đút tay vào túi và lắc đầu. Chắc nó bị rơi ở chỗ sông nơi anh ấy đã cầu hôn tôi.
Được rồi, mình chạy đua. Chúng ta hãy xem ai chạy tới trước và tìm thấy chìa khóa,’ tôi nói, khi tôi bắt đầu chạy.
Joe gọi tôi và tôi dừng lại và nhìn lại. Anh ở đó, với những chiếc chìa khóa lủng lẳng trên tay và cười với tôi. Tôi chạy lại chỗ anh và lấy chìa khóa, nói ‘giờ chạy đua tới xe nhé.' Joe chạy đến xe trước tôi, không ngạc nhiên vì chân của Joe dài gấp đôi tôi.
Khi chúng tôi lái xe trở về nhà, Joe và tôi bàn về đám cưới. Chúng tôi quyết định sẽ không nói gì với ai cho đến khi Joe thưa chuyện với bố. Khi chúng tôi về nhà, Joe không vào; anh nói anh xấu hổ khi mọi người nhìn anh với bộ quần áo ướt. Chúng tôi hôn chúc ngủ ngon rồi anh lái xe về.
Ngày hôm sau đi làm, ngay trước giờ ăn trưa, cô Sara vào cửa hàng và hỏi tôi có giữ trẻ cho cô ấy tối hôm đó không. Thật bất thường khi cô ấy vào cửa hàng như vậy, và rõ ràng là họ rất lo lắng khi ra ngoài. Tôi đồng ý, mặc dù đó là buổi tối chúng tôi đã quyết định Joe sẽ thưa chuyện với bố.
Cô Sara rất vui mừng. Cô ấy nói với tôi rằng chính cô ấy và chú Paddy đang mong chờ được ăn tối và xem ca nhạc. Tôi đã hứa sẽ đến nhà cô ấy sớm nhất có thể. Chúng tôi tạm biệt và, khi tôi nhìn cô tôi rời khỏi cửa hàng, cô ấy rạng rỡ, với ánh sáng bao quanh. Tôi biết cô ấy hạnh phúc.
Đến giờ trưa, tôi đến cửa sau của cửa hàng để gọi điện thoại. Tôi gọi cho gara và khi bố bắt máy, tôi nói: ‘Bố ơi, cho con gặp Joe nhé?' 'Joe ở bên ngoài. Bố sẽ gọi nó’. Bố trả lời. Tôi có thể nghe thấy sự phấn khích trong giọng nói của bố. Tôi nói, 'Hôm nay trông bố có vẻ vui.’ Bố cười nhẹ và nói: ‘Joe, đây’.
Tôi nói chuyện với Joe trong vài phút và nói với anh ấy rằng cô Sara cần tôi giữ em tối hôm đó. Tôi hỏi Joe anh đã nói chuyện với bố về việc chúng tôi kết hôn chưa.
"Chưa," anh nói. 'Anh sẽ để đến mai. Anh sẽ đón em sau giờ làm, chúng ta sẽ nói chuyện rồi sau đó đến nhà em khoảng chín giờ và anh sẽ thưa chuyện với bố em cho phép chúng ta cưới nhau.
Lúc nãy nói chuyện với bố, em nghe thấy bố đang rất vui, anh có chắc bố chưa biết gì chứ? '
'Chưa, anh chưa nói gì với bố, hoặc bất cứ ai.’ Joe nói ‘mà hôm nay tâm trạng bố em rất tốt. Có lẽ bố em có tin gì vui.'
'Em hy vọng giờ bố không nghe thấy anh nói gì,' tôi nói.
'Không, bố em đã đi ra ngoài với thợ máy rồi.'
Có người vừa mới đến văn phòng nên chúng tôi tạm biệt và cúp máy.
Tôi có một giờ nghỉ trưa vì vậy tôi đã lên kế hoạch ra ngoài để tận hưởng ánh nắng mặt trời tuyệt đẹp. Khi tôi quay bước ra khỏi điện thoại, tôi va vào một thiên thần và sau đó tôi bước vào cô ấy. Cô ấy ở xung quanh tôi; cô ấy to lớn, có thể ôm được và rất xinh đẹp. Đó là Thiên thần tình yêu của Mẹ. Cô ấy đã ôm tôi nhiều lần trước đây khi còn nhỏ, nhưng lần này cảm giác mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thiên thần tình yêu của mẹ tròn như mặt trời và kích thước to lớn. Đôi cánh của cô ấy quấn quanh cô ấy nhưng mở ra, hơi giống một con gà mẹ. Cánh tay của cô ấy luôn sẵn sàng ôm bạn một cái ôm lớn. Cô ấy có màu kem và trắng, và lần này pha một chút màu hồng. Cô ấy trong mờ và bạn có thể nhìn thấy một ánh sáng rất sáng phản chiếu từ bên trong cô ấy, nhưng bạn không thể nhìn xuyên qua cô ấy.
Khuôn mặt của cô ấy tỏa ra tình yêu, đôi mắt cô ấy to như cái đĩa, lấp lánh ánh sáng của tình yêu của người mẹ và cô ấy có những lọn tóc mềm mượt tuyệt vời của mái tóc màu trắng kem. Cô ấy tỏa ra những cái ôm của tình yêu mọi lúc; ôm cô ấy rất là thích đến nỗi bạn muốn ngã ngay vào vòng tay của cô ấy và ôm cô ấy, và được cô ấy ôm. Cho dù bạn có nhận được bao nhiêu tình yêu từ mẹ của mình, nếu bạn có mẹ, thiên thần này luôn giúp tình yêu của mẹ thăng hoa.
Ngày đó tôi đã lo lắng về phản ứng của mẹ tôi khi Joe và tôi kết hôn, thiên thần tình yêu của mẹ biết rằng tôi cần phải cảm nhận được tình yêu của mẹ tôi lúc đó: cảm thấy nhiều tình yêu hơn mà mẹ tôi có thể dành cho tôi .
Tôi rất vui và hào hứng với lễ đính hôn của chúng tôi đến nỗi mặt tôi liên tục nở nụ cười. Valerie hỏi, 'Có chuyện gì thế? Bạn có vẻ rất hạnh phúc. 'Cô ấy cứ theo tôi cả ngày, cố gắng tra bí mật của tôi. Đến cuối ngày,khi chúng tôi cùng sắp xếp chung, cô ấy thốt lên: 'Tôi biết mà! Bạn và Joe sắp đính hôn! Nó là thế!”
Tôi đỏ mặt. "Suỵt, đó là một bí mật", tôi nói với cô ấy. 'Đừng nói với những người khác.' Tôi không muốn ai biết cho đến khi tôi có một chiếc nhẫn, nhưng tôi vẫn rất vui khi có cơ hội kể với ai đó.
'Chiếc nhẫn của bạn đâu?' cô hỏi.
‘Bọn mình chưa có, đó là những gì mình đang cố nói với bạn. Joe và mình chưa đi mua. Có lẽ trong vài tuần tới, mình cũng không biết. Bọn mình có nhiều việc phải làm. Joe phải thưa chuyện với bố đã. Hứa là bạn sẽ không nói gì với những cô gái khác nhé? Bạn sẽ là người đầu tiên nhìn thấy chiếc nhẫn và ước điều gì đó.
Val Valerie đồng ý. Chúng tôi ở đó trò chuyện và xếp loại quần áo một lúc rồi cô ấy đi làm. Cô ấy cứ nhìn tôi cười toe toét, nhưng cô ấy không nói gì với ai cả.
Sau giờ làm, tôi bắt xe buýt đến nhà của cô để giữ em. Trên đường đi, tôi nhờ các thiên thần đừng để tôi thể hiện sự phấn khích này, vì tôi không muốn cô Sara hay chú Paddy đặt câu hỏi. Các thiên thần giữ cho tôi rất bình tĩnh và họ không bao giờ nhận thấy bất cứ điều gì. Sáng hôm sau tôi bắt xe buýt đi làm. Buổi sáng dường như rất dài, vì vậy vào giờ trưa, tôi đi dạo quanh những con đường phía sau và đường quanh cửa hàng.
Tôi thấy những con đường phía sau này như một ốc đảo; một nơi mà tôi có thể tự suy nghĩ, ở một mình, trốn thoát trong một khoảnh khắc ngắn ngủi từ bất cứ điều gì các thiên thần đang yêu cầu tôi làm vào lúc đó, và tôi sẽ ngồi trên một bức tường thấp, một cái hộp hoặc thậm chí trên bục cửa. Tuy nhiên, có một làn đường mà tôi luôn tránh - đó là làn đường mà Mark đã bị bắn.
Khi xong việc, tôi vội vã xuống phòng để đồ, lấy áo khoác, lên cầu thang và ra bãi đậu xe. Joe đã ngồi trong xe đợi tôi. Tôi rất vui khi thấy anh ấy. Chúng tôi lái xe đến Công viên Phoenix, đỗ xe, ngồi nói chuyện. Joe nói rằng nếu tôi thích, chúng tôi có thể đi tìm nhẫn đính hôn vào cuối tuần đó. Tôi nói rằng cũng tốt - nhưng chỉ để xem nhẫn chứ không mua. Các thiên thần đã nói với tôi rằng Joe sẽ tìm chiếc nhẫn cho tôi, nhưng không phải theo cách thông thường. Joe hỏi tôi có muốn kể với mẹ anh về lễ đính hôn không. Tôi nói không, tôi sẽ đợi đến khi tôi có nhẫn. Cả hai chúng tôi đều đồng ý về điều đó. Joe nói: 'Khi chúng ta bước vào nhà với một chiếc nhẫn trên ngón tay của em, mẹ sẽ rất hạnh phúc cho chúng ta.’
Chúng tôi cũng quyết định rằng, cho dù chúng tôi chưa có kế hoạch kết hôn trong năm tới hoặc lâu hơn, chúng tôi sẽ bắt đầu tìm một nơi để ở.’
Khi tôi mở cổng nhà tôi, cửa phòng khác đã mở. Bố bước ra và vẫy tay với chúng tôi và để cửa vẫn mở trước khi quay vào nhà. Điều đó làm Joe cảm thấy tốt hơn một chút, như được chào đón hơn một chút. Chúng tôi đi thẳng vào bếp. Mẹ đã ở đó. Joe chào mẹ và tôi bắt đầu pha trà.
‘Có chuyện gì vậy?' Mẹ hỏi.
'Joe muốn nói chuyện với bố,' tôi trả lời.
"Tôi đã chờ đợi ngày này", mẹ tôi nói với một ánh nhìn trên khuôn mặt, rõ ràng là bà không đồng ý.
‘Bố con đang trong phòng ăn, đọc báo.' Mẹ nói khá dứt khoát, 'Mẹ sẽ bảo bố Joe muốn gặp’.
Mẹ đi vào phòng ăn và đóng cửa lại sau lưng. Điều này khiến Joe lo lắng hơn nhiều. 'Tại sao điều này không thể đơn giản hơn?' anh nói.
Mẹ quay lại sau tầm một phút nói rằng anh có thể vào nói chuyện với bố. Mẹ ở trong bếp với tôi khi tôi pha trà cùng với bơ và một ít bánh mì và mứt. Mẹ không nói lời nào. Sau đó mẹ rời bếp và đi vào phòng ăn.
Khoảng năm phút sau, tôi chuẩn bị xong, tôi mang vào phòng ăn. Tôi cảm thấy Joe cần sự hỗ trợ, vì vậy tôi đã không chờ đợi anh ấy nói, và dù sao thì tôi cũng muốn biết phản ứng của bố.
Khi tôi mở cửa vào phòng ăn, tôi có thể thấy bố và Joe đang ngồi cùng nhau trên ghế sofa, và mẹ đang đứng gần đó. Mẹ không ngồi. Tôi mỉm cười khi thấy Joe và bố ngồi cạnh nhau, cả hai trông rất hạnh phúc. Bố cười suốt, đứng dậy và ôm tôi thật chặt và chúc mừng tôi. Tôi không còn lo lắng nữa, tôi đã rất hạnh phúc. Ngay cả phản ứng của mẹ tôi cũng không có sức mạnh để ngăn cản nữa.
Bố rất vui mừng khi tôi kết hôn và với một chàng trai đáng tin cậy. Theo cách nào đó, có lẽ bố cảm thấy nhẹ nhõm vì bây giờ bố sẽ không phải chịu trách nhiệm với tôi nữa và tôi cảm thấy mẹ cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ngay cả khi mẹ gặp khó khăn trong việc thể hiện điều đó. Có lần trong tối hôm đó, bố nói: 'Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống đến ngày này.”
Mặc dù bây giờ tôi đã đính hôn, tôi biết rằng họ vẫn còn e ngại, vì cách họ nhìn tôi. Bố bắt đầu hỏi Joe và tôi rất nhiều câu hỏi về kế hoạch của chúng tôi. Mẹ, không nói gì cho đến lúc đó, hỏi chúng tôi có định ngày đám cưới chưa và cả hai chúng tôi trả lời: 'Chưa' cùng lúc.
Có lẽ tháng tám năm sau, 'Joe đề nghị.
"Chúng ta sẽ tổ chức tiệc cưới trong nhà", mẹ nói.
Tôi đã không nói một lời; Tôi kinh hoàng trước lời đề nghị. Bố nói, 'Chúng ta có thể bàn sau.’
Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Chúng tôi uống trà xong, Joe nói lời tạm biệt với bố mẹ và chúng tôi bước ra xe. Joe nói, 'Đừng lo lắng - nếu em không muốn tổ chức cưới tại nhà, chúng ta có thể tìm một khách sạn.’
Cuối tuần đó Joe và tôi đi xem nhẫn đính hôn, nhưng tôi không thấy kiểu nào tôi thích ở bất kỳ cửa hàng nào. Tôi nói với Joe, 'Em thực sự muốn một cái gì đó khác biệt. Tất cả các nhẫn trông ít nhiều giống nhau, bất kể đến tiệm nào. Em sẵn sàng chờ đợi cho đến khi em tìm thấy chiếc nhẫn mà em thực sự muốn.’
"Em có chắc không?' anh ấy hỏi.
Khoảng sáu tuần sau, tôi làm việc muộn vào một buổi tối và không mong gặp Joe vì anh bận kiểm tra kho tại gara. Tôi định bắt chuyến xe buýt tám giờ về nhà, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi thấy Joe đứng cạnh xe trong bãi đậu xe khi tôi bước ra.
‘Hãy đến đây, chúng ta hãy đi ăn kem, 'anh nói.
“Anh thật hài hước!”, tôi nói. 'Em vẫn còn mặc đồng phục, làm thế nào em có thể đi ăn kem được?'
'Không quan trọng.' Joe nói, ‘Em thật đẹp với anh. Bây giờ chúng ta hãy đi ăn kem nào’.
Chúng tôi tay trong tay đến tiệm kem và ngồi đối diện nhau ở một trong những chỗ ngồi yêu thích của chúng tôi. Tôi gọi kem chuối còn Joe gọi kem trái cây. Đang ăn thì Joe thò tay vào túi áo khoác, nói: 'Anh có một bất ngờ cho em.' Anh lấy ra một cái hộp nhỏ và mở nó ra. Tôi không thể tin được!
Có một chiếc nhẫn đính hôn tuyệt vời có hình dạng như một bông hồng với những cánh hoa bằng vàng và một viên kim cương ở giữa. Nó rất khác với tất cả những chiếc nhẫn khác mà tôi đã thấy. Joe cầm tay tôi và, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay tôi, nói, 'Anh yêu em. Anh muốn cưới em và sống cùng em đến già.’
Nghe những lời này từ Joe làm tôi rưng rưng nước mắt. Tôi đã rất vui và tôi vẫn nhớ những gì thiên thần Elijah đã nói với tôi suốt những năm trước. Rằng chúng tôi sẽ cưới nhau, Joe sẽ bị bệnh, tôi sẽ phải chăm sóc anh ấy, và rằng chúng tôi sẽ không sống cùng nhau đến già.
‘Đừng khóc’, Joe vừa nói vừa hôn tay tôi. Tôi nhìn vào mắt anh và thấy anh hạnh phúc và quên đi tương lai. Tôi nghiêng người qua bàn và trao cho Joe một nụ hôn lớn và hỏi anh ta đã mua chiếc nhẫn ở đâu.
‘Em sẽ không tin đâu’, anh nói, ‘ở gara!’ Bọn anh đang rất bận, anh bơm xăng và sửa một chiếc xe bị tông. Anh thay lốp xe cho anh ta và lái xe ra phía sau để được sửa chữa. Khi anh đang đứng cạnh xe đó, anh nói với anh ấy, hai mươi phút nữa sẽ xong, anh thấy ghế sau xe có mấy chiếc tủ nhỏ.
Sau đó, Joe đã hỏi anh ta về những cái tủ lạ và người đàn ông nói với rằng anh ta là một thợ kim hoàn. Joe nói tiếp: 'Anh nói với người đó anh đang tìm một chiếc nhẫn đính hôn, nhưng kiểu hoàn toàn khác. Người đó nói rằng anh ta có một chiếc hộp nhỏ với các thiết kế mới thuộc nhiều loại khác nhau - một số là nhẫn. Anh ấy mở hộp và anh thấy chiếc nhẫn này và ngay lập tức anh biết nó rất hợp với em. Anh hỏi anh ta có bán không và anh ta bảo để gọi hỏi sếp. Rồi bọn anh vào phòng gọi điện, anh cho bố xem chiếc nhẫn. Bố nói rất tuyệt, chiếc nhẫn này sẽ làm em vui, đó là chiếc nhẫn rất đẹp. Người đó gọi điện xong và nói bán cho anh được.
Tôi cười toe toét với Joe. 'Em không muốn anh cho em biết nó giá bao nhiêu đâu. Em không muốn biết điều đó. Cảm ơn anh đã tìm thấy chiếc nhẫn đính hôn tuyệt đẹp này cho em.’
Tôi rất vui mừng như thể đang bay khi chúng tôi trở lại bãi đậu xe. 'Tôi mong muốn chết để cho mẹ và các chị em thấy chiếc nhẫn này.', tôi nói. Tôi không nhớ hành trình về nhà, nhưng tôi nhớ là đi bộ từ cửa sau vào bếp và Joe đi ngay sau lưng tôi. Nhà bếp không có ai và tôi mở cửa bước vào phòng ăn. Bố nói, ‘Sao tụi con về nhà mà lâu thế nhỉ?’
‘Tốt! Vậy con không cần cho bố xem nhẫn đính hôn của con, nhìn như bố đã thấy nó rồi ', tôi nói. Bố cười, đến bên tôi và ôm tôi thật chặt. Tôi cho mẹ xem chiếc nhẫn của tôi và bảo mẹ ước. Mẹ cũng ôm tôi và nói, 'Nó rất xinh xắn.’
Joe ngồi uống trà trước khi ra về và tôi nói ‘đừng nói gì với mẹ anh cho tới chiều mai nhé. Chúng ta sẽ cùng về nhà mẹ anh sau giờ làm, và chúng ta sẽ cho mẹ ngạc nhiên. Để xem mẹ có nhận ra chiếc nhẫn không nhé.’
Ngày hôm sau, đó chính xác là những gì chúng tôi đã làm. Chúng tôi đang ngồi ở bàn và khi mẹ Joe đang đặt đồ ăn trước mặt tôi, cô ấy hét lên, "Lorna, con có một chiếc nhẫn đính hôn! Hãy đứng lên để ta có thể ôm con dâu tương lai nào.' Mẹ của Joe luôn khiến tôi cảm thấy rất được chào đón.
Tôi rất phấn khích, chỉ trong vài phút, các thành viên của gia đình Joe sống gần đó đã bắt đầu đến nhà để chúc mừng chúng tôi. Trong vòng một giờ, những gia đình sống xa hơn cánh đồng cũng bắt đầu đến. Tôi đã bị vây quanh điều hiếm khi xảy ra với tôi. Tôi yêu sự phấn khích này.
Vào khoảng mười một giờ, tôi nói với Joe rằng anh ấy nên chở tôi về nhà vì tôi đi làm vào buổi sáng. Tôi tạm biệt với mẹ của Joe và cô ấy ôm tôi thật chặt. Tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và niềm vui trong cô ấy. Bây giờ cô đã bình yên hơn khi có thể thấy giấc mơ của mình trở thành sự thật - đứa con trai út đã đính hôn. Cái ôm của cô ấy thật chặt tôi có thể cảm nhận và thấy thiên thần hộ mệnh của cô ấy cũng đang ôm tôi. Mẹ của Joe đứng ở cửa phòng khách vẫy chúng tôi khi chúng tôi lái xe đi. Tôi có thể thấy thiên thần hộ mệnh của cô ấy đứng ở cửa vẫy và lấp lánh ánh sáng.
Khi Joe lái xe trên đường, tôi kéo ghế ra, không muốn mất cảnh mẹ Joe và thiên thần của cô. Thật ra, tất cả những gì tôi có thể thấy là ánh sáng của thiên thần. Joe cười với tôi, 'Em đang cố gắng làm gì? Xoay ghế à? Em chỉ đang cố gắng để nhìn thấy mẹ anhvẫy tay với chúng ta càng lâu càng tốt, 'tôi trả lời.
Khi chúng tôi tiếp tục lái xe Joe nói, 'Em hơi im lặng.'
'Em chỉ nghĩ về ngày mai,' tôi nói, 'đi làm với chiếc nhẫn đính hôn. Nếu ở chỗ làm mà phấn khích y như nhà anh thế này em nghĩ em xấu hổ lắm. Em hơi lo về điều đó, nhưng mà, em không thể đợi để cho các cô gái thấy chiếc nhẫn của em.’
Tôi về nhà không kịp thời gian. Ngay khi tôi chuẩn bị ra khỏi xe, Joe nói, 'Quay lại đây và hôn anh đi. Mai làm việc vui nha, cho mấy cô gái xem chiếc nhẫn của em. Anh sẽ gặp em sau giờ làm.’
Chúng tôi tạm biệt nhau. Tôi vào nhà. Nhà hơi tối. Tôi rón rén từ từ lên phòng, không phát tiếng động và lên giường. Tôi không ngủ được đêm đó; Tôi đã quá phấn khích. Tôi nghĩ buổi sáng sẽ không bao giờ đến, nhưng cuối cùng thì trời cũng sáng.
Tôi dậy sớm hơn một chút để bắt xe buýt sớm đi làm; hy vọng đến trước các cô gái khác trong bộ phận của tôi và hy vọng rằng Valerie có thể ở đó để tôi có thể chia sẻ sự phấn khích của mình với cô ấy và cho cô ấy xem chiếc nhẫn. Nhưng tôi đã rất ngại. Khi tôi vào cửa sau của cửa hàng, tôi hít một hơi thật sâu và đi vào.
Tôi đã đi xuống cầu thang đến phòng giữ đồ để cất đồ. Phòng giữ đồ một hình vuông với tủ khóa xung quanh các bức tường và bộ tủ chia các ngăn đựng đồ có khóa. Tôi đi vòng quanh tủ khóa và Valerie ở đó. Ngay khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy nhảy lên khỏi ghế và nói, 'Tớ biết mà, nhìn vào khuôn mặt cậu là biết. Cho tớ xem nhẫn đính hôn của cậu đi.’
‘Tớ nói với cậu tớ sẽ giữ lời, 'Tôi nói với cô ấy, 'giống như cậu cũng giữ lời hứa với tớ. Cậu có thể ước đầu tiên’
Valerie lấy chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay tôi nhẹ nhàng, đeo vào tay và bắt đầu xoay chiếc nhẫn về phía cô ấy ba lần với đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi cô ấy lặng lẽ mấp máy. Tôi có thể nhìn thấy thiên thần của cô ấy rõ ràng, nhưng chỉ là một phần của tôi vì thiên thần hộ mệnh của tôi ở đằng sau tôi. Sau đó, khi tôi nhìn lên, tôi thấy đầu của cả hai thiên thần chạm vào nhau và khi tôi nhìn xuống, chân họ chạm vào nhau và các thiên thần bắt đầu quấn lấy nhau. Đôi cánh thiên thần hộ mệnh của tôi dường như vươn đến đôi cánh thiên thần của Valerie và nó đan xen để tạo thành hình bầu dục.
Sàn nhà dưới chân chúng tôi biến mất. Tôi nhìn Valerie khi cô ấy mở mắt ra. Tôi có thể cảm thấy một sự yên bình và yên tĩnh tuyệt vời; Tôi tự hỏi không biết cô ấy có cảm thấy điều gì không. Cô ấy hít một hơi thật sâu và cười mãn nguyện. ‘Cảm ơn, Lorna.’
Nhiều cô gái khác bước vào và tôi được mọi người vây quanh chúc mừng và đưa tay ra để xem chiếc nhẫn và họ ước. Đặc biệt là Pauline rất vui, cô ấy rất lãng mạn và yêu chuộng những chuyện tình đẹp.
Cô ấy chỉ gặp Joe mới đây, nhưng cô ấy nghĩ anh ấy rất đẹp trai và cô ấy rất mừng cho tôi.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều rất thú vị. Tôi xin các thiên thần ban cho càng nhiều điều ước càng tốt, đặc biệt là cho bạn bè của tôi, bởi vì tôi biết họ có nhiều điều ước - không chỉ cho bản thân họ, mà còn cho gia đình và bạn bè của họ.
Người giám sát bước vào phòng áo choàng và nói, ‘Ở đây có gì mà vui thế? Để tôi coi nào.’
Khi cô đi qua những cô gái vẫn còn ước trên chiếc nhẫn, cô hỏi, 'Ai vừa đính hôn?’
'Lorna,' mọi người đồng thanh trả lời.
‘Tôi sẽ là người ước tiếp theo’ cô nói. Cô lấy chiếc nhẫn từ một cô gái khác, phớt lờ những người khác đang đợi và cho vào ngón tay cô và ước.
'Chúc mừng, Lorna. Tất cả các cô gái - giải tán và ra cửa hàng.’
'We are planning August of next year, maybe; we have not quite made up our minds,' I answered.”
Họ nhìn sau lưng cô và cô ấy bắt đầu cười to. 'Lorna, đó là một chiếc nhẫn đẹp,' cô nói với tôi, ‘nói cho tôi tên anh chàng nào.'
"Joe," tôi nói.
'Tôi chúc em và Joe tất cả hạnh phúc trên thế giới này. Khi nào là ngày trọng đại thế?'
‘Tụi em đang lên kế hoạch vào tháng 8 năm sau, có thể vậy, tụi em cũng chưa hoàn toàn quyết định’, tôi trả lời.
Lời khuyên của tôi là, đừng quyết định vội, người giám sát nói, 'Hãy cho mình nhiều thời gian. Bây giờ, chúng ta nên trở lại làm việc.'
Cuối ngày hôm đó khi tôi đang ở trong căng tin xếp hàng để uống trà, các cô gái đứng sau quầy nói: 'Lorna, chúng tôi nghe nói bạn đã đính hôn. Xin chúc mừng.’
Người giám sát căng tin nhận xét rằng mọi người sẽ lại bàn của tôi trong giờ nghỉ để xem chiếc nhẫn của tôi và ước. Đó là những gì xảy ra tuần sau đó hoặc lâu hơn. Tôi rất vui vì mọi người đều mừng cho tôi và Joe: ngay cả nhân viên bảo vệ trong bãi đậu xe cũng chúc mừng Joe khi anh ấy đến đón tôi sau giờ làm việc.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình là trung tâm của sự chú ý. Nhưng mẹ và bố không bao giờ ngồi xuống với Joe và tôi để nói về kế hoạch đám cưới. Trên thực tế, gia đình tôi dường như không thể hiện sự quan tâm lớn đến đám cưới của tôi.
Sau khi nói chuyện với Joe, tôi quyết định nhờ Pauline, bạn đồng nghiệp, làm phù dâu cho tôi. Tôi biết cô ấy sẽ rất hồi hộp và sẽ là chỗ dựa tuyệt vời cho tôi vào ngày này. Cô ấy hơi giống tôi, rất im lặng; trong khi các cô gái khác trong bộ phận thời trang thường xuyên đến quán rượu cùng nhau sau giờ làm việc, điều đó không thực sự khiến Pauline hay tôi quan tâm.
Ngày sau đó tôi kể với mẹ tôi muốn Pauline làm phụ dâu cho mình, thậ chí tôi cũng chưa hỏi ý cô ấy. Mẹ dường như ngạc nhiên và đề nghị em trai tôi Barry làm phù rể. Tối đó tôi và Jeo bàn về đám cưới. Joe biết rằng tôi đã không vui về nó, anh ấy muốn bàn với bố mẹ nhưng tôi nói ‘Không, em không muốn đám cưới chúng ta tốn nhiều tiền của bố mẹ em, nếu có thể.’ Và chúng tôi sẽ rất tiết kiệm cho một căn nhà vì vậy sẽ không muốn tiêu nhiều cho chính mình.
Joe Joe ôm chầm lấy tôi và nói: 'Chúng ta hãy sắp xếp để gặp linh mục giáo xứ và định ngày cho đám cưới chúng mình.’
Gia đình của Joe Joe hoàn toàn khác với nhà tôi, về đám cưới của chúng tôi. Mẹ của Joe đã hỏi tôi những người bạn nào tôi sẽ mời và tôi nói với cô ấy rằng tôi rất muốn mời Pauline, Valerie và Mary ở chỗ làm, nhưng tôi không biết họ sẽ nghĩ gì về việc tôi tổ chức tiệc cưới tại nhà. Tôi nói với mẹ Joe, 'Kể từ khi con bắt đầu làm ở shop, một vài cô gái đã kết hôn và tất cả họ đều có tiệc chiêu đãi tại khách sạn.’
Mẹ con định làm tại nhà, mà con thì không muốn làm tổn thương mẹ bằng cách nói rằng con hơi thất vọng về ý tưởng đó. Joe và con đã đồng ý rằng chúng con không muốn đám cưới của mình phải tốn nhiều tiền cho bố mẹ con, nếu có thể.'
Mẹ của Joe trả lời: 'Đừng lo, tất cả chúng ta sẽ phụ giúp.
Sau đó, mọi thứ dường như bắt đầu vào guồng. Vài tuần sau, trong căng tin ăn trưa với Valerie và Mary, họ hỏi tôi đã định ngày cưới chưa và tôi nói với họ, 'Rồi, ngày 18 tháng 8, và mời các bạn.’
Họ đã rất vui mừng và hỏi nơi tổ chức tiệc chiêu đãi. Tôi nói với họ rằng nó chưa được quyết định; Tôi không muốn nói với họ rằng nó sẽ ở nhà tôi.
Cuối ngày hôm đó tôi đã đề nghị Pauline làm phù dâu của tôi: cô ấy nói đó sẽ là một vinh dự. Tôi nói với cô ấy rằng chị gái của Joe là Barbara sẽ may cho cô ấy chiếc váy.
Hết chương 11 Sách Thiên thần trong tóc tôi
Tác giả Lorna Bryne
Người dịch: Lily Garden và nhóm bạn Khánh Nguyễn, Tuyết Linh
Nhận xét
Đăng nhận xét