Thời gian này mình dành nguyên một tháng cho khoá học thôi miên chữa lành, truyền đạt lại những kiến thức, kinh nghiệm và kĩ năng cho một nhóm healer tương lai. Họ giúp mình nhớ lại chuyện này.
Năm đó, mình được vũ trụ kiểm tra một bài học lớn về sợ ma ở vùng núi Long Hải. Mình khăn gói lên đường vì mến cảnh hữu tình và được nghe nơi đó là một trong những đại huyệt của Việt Nam - dãy Kỳ Vân.
Hớn ha hớn hở đến đó mới cảm nhận được thế nào là danh bất hư truyền. Mặc dù mình chưa có dịp đi hết những địa điểm linh thiêng của dãy Kỳ Vân, nhưng một địa điểm thôi cũng làm mình sấp mặt.
Lần đó mình đi với con trai. Nơi đó rất cô quạnh. Trước đó mình cũng đã nghe nhiều chuyện ly kỳ của vùng núi này do những nhóm tâm linh khác đi mở huyệt. Họ là những bậc kỳ cựu, khả năng thông linh (dẫn kênh) rất chính xác cho tới ngày giờ. Còn lúc đó mình không có khả năng này. Giờ cũng chưa luôn.
Tại đó, mình cảm nhận những nguồn năng lượng lớn, mạnh mẽ làm chao đảo cả tinh thần của mình. Nhắm mắt lại là nỗi sợ bao trùm cả thể vía.
Sợ đến nỗi không thể ngủ. Nhắm mắt lại là có những hình thù lạ lùng to lớn đến hỏi mình đến đây để làm gì? Mình trả lời qua thần giao cách cảm là con được đưa tới đây chứ không phải tự tới.
May mắn thay và cũng do sự sắp đặt từ higher self, mỗi đêm higher self hay các vị hướng dẫn hay tạm gọi vũ trụ đi nha, đều sắp xếp có một người đến ngủ cùng mình. Người thì 1 đêm, người thì 2 đêm. Có người bạn từ Sài Gòn bắt xe xuống chơi với mình một ngày đêm rồi về. Rồi hôm sau bạn khác cũng dẫn con từ Sài Gòn xuống, ngủ cùng mình một đêm tương tự rồi về. Các bạn đó tinh thần vững hơn mình. Họ có điểm chung là khách chữa lành lượng tử của mình, nên rất thân quen. Họ đã nâng đỡ tinh thần của mình qua những ngày sợ hãi đó.
Đến ngày thứ 6 thì mình hết chịu nổi và tìm cách về ngay. Về như một cuộc tháo chạy.
Về Bình Dương đến một gia trang đẹp đẽ mà mình ngỡ là cảnh 5D (thiên đường) còn cảnh ở Long Hải là 3D trái đất. Cảnh rất đẹp, nhưng cũng có điểm chung: có gì đó không ổn.
Với sự hỗ trợ của đồng đội, chúng mình cũng tiến hành cầu nguyện và giúp nâng rung động khu vực ấy.
Về đến Sài Gòn lại như một cuộc chiến khác.
Cho đến khi, có một bạn bay từ Hà Nội vào Sài Gòn gặp mình để làm ca trực tiếp. Hoàn cảnh thật trớ trêu gặp nhau giữa đêm trong khách sạn, mà bạn chói mắt tắt đèn tối thui tối mù rồi nằm xuống là mô tả hết cảnh rùng rợn này đến cảnh rùng rợn khác.
Lần đó: mình làm không được. Mình đã để nỗi sợ lấn át nên chẳng giúp bạn ấy hết sợ được. Bạn thất vọng tràn trề.
Một thời gian sau bạn đến gặp một người khác, họ đã giúp bạn gỡ được những ảo ảnh đó với một phong thái vô cùng bình an. Cả bạn ấy và họ đều nhắn tin với mình sau đó. Mình thừa nhận sự yếu kém lúc đó và thật tâm chúc mừng họ. Chúc mừng bạn ấy đã được chữa lành, chúc mừng họ đã thành công với một ca khó. Các ca mình làm dành nhiều cho những người chữa lành về tâm lý và gặp gỡ Higher Self.
Đến lúc này kể lại, mình cảm ơn tất cả những trải nghiệm dồn dập mà vũ trụ gửi đến trong thời gian đó. Nhìn có vẻ hơi quá tải với mình lúc đó vì mình cần một thời gian mới hồi phục. Nhưng bây giờ nhìn lại thật biết ơn. Biết ơn vũ trụ kiểm tra rằng con có vững lòng tin vào tình yêu và ánh sáng? Con có trụ được năng lượng và giữ được trạng thái bình an không? Con có vượt lên nỗi sợ hãi không? …
Cảm ơn vũ trụ đã cho con bài học để trưởng thành.
Cảm ơn những đồng đội đã giúp con học bài học cần học.
Hay quá, em thấy rất có kết nối với chị, vì em cũng có nỗi sợ như chị, nhưng em chưa cảm nhận được nếu năng lượng đó nói gì với em. Hy vọng chị sẽ vượt qua được bài học này nha.
Trả lờiXóaChị cho em hỏi em muốn học thôi miên thì nên học ở đâu ạ? Em cảm ơn! :D
Trả lờiXóa