Hôm nay ly đi làm, có 1 ca thật cảm động. Một người đã trưởng thành rồi, không nghĩ gì về những lúc ấu thơ. Nhưng có những lần hành thiền sâu thì hình ảnh xưa lại hiện về. Đó là lúc bị mẹ đánh rất oan mà đứa trẻ không thể thanh minh được. Đứa trẻ khóc và cảm thấy mình thật nhỏ bé, mình thật tệ, mình không đáng được yêu thương. Rồi từ một đứa trẻ hồn nhiên, giây phút đó đã biến đứa trẻ thành một đứa khép kín tự ti mãi. Giây phút đó đã thay đổi hẳn tâm hồn của đứa bé thơ ấy.
Và lớn lên, nó thấy mình luôn luôn không xứng đáng.
Người đó đã khóc. Họ nói với ly rằng họ tưởng chuyện đó đơn giản và qua lâu rồi, nhưng bỗng nhiên hôm nay kể ra, họ lại xúc động như thế.
Họ kể rằng có những người khác đánh họ hơn thế nhưng họ không thấy hề gì. Còn khi bị mẹ đánh, trong lòng họ mãi còn tổn thương.
Ôi tim ly quặn lại. Bậc cha mẹ có hiểu điều đó không? Cái sự thu hẹp và giấu mình từ lúc ấy đã ảnh hưởng đến tính cách của họ từ đó đến bây giờ.
Chuyện đơn giản, nhưng vết hằn sâu lắm.
Ngày hôm nay, ly cầu mong tất cả mọi đứa trẻ đều được thương yêu, vỗ về âu yếm và không bị những điều như thế xảy ra nữa. <3
Trích nhật ký thực hành QHHT
Và lớn lên, nó thấy mình luôn luôn không xứng đáng.
Người đó đã khóc. Họ nói với ly rằng họ tưởng chuyện đó đơn giản và qua lâu rồi, nhưng bỗng nhiên hôm nay kể ra, họ lại xúc động như thế.
Họ kể rằng có những người khác đánh họ hơn thế nhưng họ không thấy hề gì. Còn khi bị mẹ đánh, trong lòng họ mãi còn tổn thương.
Ôi tim ly quặn lại. Bậc cha mẹ có hiểu điều đó không? Cái sự thu hẹp và giấu mình từ lúc ấy đã ảnh hưởng đến tính cách của họ từ đó đến bây giờ.
Chuyện đơn giản, nhưng vết hằn sâu lắm.
Ngày hôm nay, ly cầu mong tất cả mọi đứa trẻ đều được thương yêu, vỗ về âu yếm và không bị những điều như thế xảy ra nữa. <3
Trích nhật ký thực hành QHHT
Nhận xét
Đăng nhận xét