Ca hôm qua bạn quay về thời kỳ khởi đầu của nền văn minh nhân loại (hiện nay). Lúc đó không thấy mặc quần áo gì cả, thân hình còn giống vượn và còn lông nữa. Nhưng ý thức là của con người.
Đời sống hoàn toàn đơn giản, sống trong hang động, sống chung với nhau chứ chưa phân ra từng gia đình sống riêng. Nhưng bạn có vợ và cảm thấy cực kỳ hanh phúc. Cảm giác ngập tràn hạnh phúc.
Nhận thức của bạn rất cao nếu so với những người vượn khác trong cộng đồng của bạn. Bạn ở đó để trông nom và hướng dẫn họ. Tuy cuộc sống không thể nào đơn giản hơn được nữa, không phải hàng trăm ngàn mối bận tâm như thời hiện đại này. Chẳng phải lo xây nhà: không cần nhà, không lo quần áo: không mặc quần áo, không cần xe cộ: chỉ đi bộ, không trồng trọt hay kinh doanh: chỉ đi tìm thức ăn hái lượm.
Có một điều đặc biệt là trong đời sống đó, bạn luôn có kết nối với NGUỒN (vũ trụ). Luôn nhận thức được bạn vừa đang ở trong thân xác và cuộc trải nghiệm này, vừa có ý thức của linh hồn phía trên đang trích một mảnh nhỏ xuống để trải nghiệm. Và linh hồn phía trên luôn quan sát theo dõi. Bạn luôn được kết nối với Nguồn.
Rồi các kiếp khác ở các thời trung cổ, bạn cũng xuống nhưng xuống thì quên hết rồi. Thấy nhân loại lúc này toàn chiến tranh. Lúc nào cũng chiến tranh cả. Mà bạn muốn làm gì đó để giúp thì khi xuống, bạn chẳng còn nhớ và kết nối được như khi thời nguyên thuỷ nữa. Bạn quên mất rồi.
Chơi hết kiếp về thì rút kinh nghiệm là chẳng biết làm gì, giúp ra sao, vì cứ xuống là quên rồi, bị dòng vật chất và ý thức của trái đất lúc đó quá nặng rồi, chẳng nhớ gì nữa.
Rồi bạn về Nguồn, an dưỡng, không đi xuống trái đất nữa.
Rồi đến kiếp này, nhìn lại toàn bộ cuộc đời bạn từ lúc sinh ra, đến bây giờ, bạn càng bị mất kết nối hơn, chẳng nhìn được mình chính là linh hồn đang quan sát và trích một phần ý thức xuống để trải nghiệm nữa. Bạn đi tìm lại kết nối với Nguồn. Và khi về nguồn, cảm giác bình an hạnh phúc đến phát khóc.
Nếu nhìn với góc độ ý thức của phàm ngã, rằng về Nguồn có gì đâu, chỉ thấy ánh sáng trắng, hoặc chẳng có gì hết (vô hình). Có gì vui đâu. Đó là nhận biết của phàm ngã. Còn chân ngã lúc về Nguồn, cảm giác chỉ là sung sướng vô biên, không thể nào diễn tả. VÀ CHẲNG MUỐN TRỞ LẠI ĐÂY NỮA.
Trái đất lúc này bạn thấy như quả dưa héo.
Lily Garden
https://www.facebook.com/trochuyencungchannga
Đời sống hoàn toàn đơn giản, sống trong hang động, sống chung với nhau chứ chưa phân ra từng gia đình sống riêng. Nhưng bạn có vợ và cảm thấy cực kỳ hanh phúc. Cảm giác ngập tràn hạnh phúc.
Nhận thức của bạn rất cao nếu so với những người vượn khác trong cộng đồng của bạn. Bạn ở đó để trông nom và hướng dẫn họ. Tuy cuộc sống không thể nào đơn giản hơn được nữa, không phải hàng trăm ngàn mối bận tâm như thời hiện đại này. Chẳng phải lo xây nhà: không cần nhà, không lo quần áo: không mặc quần áo, không cần xe cộ: chỉ đi bộ, không trồng trọt hay kinh doanh: chỉ đi tìm thức ăn hái lượm.
Có một điều đặc biệt là trong đời sống đó, bạn luôn có kết nối với NGUỒN (vũ trụ). Luôn nhận thức được bạn vừa đang ở trong thân xác và cuộc trải nghiệm này, vừa có ý thức của linh hồn phía trên đang trích một mảnh nhỏ xuống để trải nghiệm. Và linh hồn phía trên luôn quan sát theo dõi. Bạn luôn được kết nối với Nguồn.
Rồi các kiếp khác ở các thời trung cổ, bạn cũng xuống nhưng xuống thì quên hết rồi. Thấy nhân loại lúc này toàn chiến tranh. Lúc nào cũng chiến tranh cả. Mà bạn muốn làm gì đó để giúp thì khi xuống, bạn chẳng còn nhớ và kết nối được như khi thời nguyên thuỷ nữa. Bạn quên mất rồi.
Chơi hết kiếp về thì rút kinh nghiệm là chẳng biết làm gì, giúp ra sao, vì cứ xuống là quên rồi, bị dòng vật chất và ý thức của trái đất lúc đó quá nặng rồi, chẳng nhớ gì nữa.
Rồi bạn về Nguồn, an dưỡng, không đi xuống trái đất nữa.
Rồi đến kiếp này, nhìn lại toàn bộ cuộc đời bạn từ lúc sinh ra, đến bây giờ, bạn càng bị mất kết nối hơn, chẳng nhìn được mình chính là linh hồn đang quan sát và trích một phần ý thức xuống để trải nghiệm nữa. Bạn đi tìm lại kết nối với Nguồn. Và khi về nguồn, cảm giác bình an hạnh phúc đến phát khóc.
Nếu nhìn với góc độ ý thức của phàm ngã, rằng về Nguồn có gì đâu, chỉ thấy ánh sáng trắng, hoặc chẳng có gì hết (vô hình). Có gì vui đâu. Đó là nhận biết của phàm ngã. Còn chân ngã lúc về Nguồn, cảm giác chỉ là sung sướng vô biên, không thể nào diễn tả. VÀ CHẲNG MUỐN TRỞ LẠI ĐÂY NỮA.
Trái đất lúc này bạn thấy như quả dưa héo.
Lily Garden
https://www.facebook.com/trochuyencungchannga
Nhận xét
Đăng nhận xét