Xin mãi cũng được mưa. Không như mưa mùa hạ lộp độp trên mái. Mưa mùa xuân bay lất phất cũng đủ ướt đường. Ban đêm ngắm mưa thích nhất là nhìn lên ánh đèn, nơi nhìn thấy mưa rõ nhất.
Từ khi nào biết yêu mưa qua ánh đèn. Có lẽ từ thời sinh viên, ngồi cafe với crush, nghe nhạc Quang Dũng, ngồi ngắm mưa.
Giờ ngắm mưa một mình. May nhờ có cửa sổ view ra đường cũng dễ thương. Một góc phố bình yên có em. Không có nhạc Quang Dũng hay Tuấn Ngọc nữa, thay vào đó là tiếng lách cách leng keng của người mới tập Kalimba. Mà nhạc từ cây Kalimba thì chẳng buồn hay sâu lắng nổi.
Rủ hai thằng con ngắm mưa chung, hỏi tụi nó mưa có đẹp không. Bạn bảo mưa cũng bình thường rồi rủ mẹ tập thể dục.
Mà mưa vẫn cứ rơi. Hôm trước xin mưa thì bị nhắc hơi ích kỉ, ngoài kia có bao nhiêu người vì Covid mà mất việc không biết mưu sinh ra sao. Lại xin mưa làm gì. Ừ thì cả mấy tháng chỉ toàn nắng hay râm.
Mưa mát mà. Mưa xoa dịu tâm hồn. Mưa làm sạch đất. Mưa cho cây.
Hay vĩ đại hơn là cho đồng bằng sông Cửu Long bị hạn.
Mà lệnh giới nghiêm thì có ai ngoài đường đâu. Hy vọng mưa cũng không làm ảnh hưởng đến ai.
Chỉ có ướt mi thôi. Mà đùa chứ làm gì có. Mưa một mình. Mưa ơi, mưa ơi, mưa rơi sầu nhân thế.
Nhầm, giai đoạn đó qua rồi. Giờ chỉ thấy mưa là đẹp, là trong. Gió mát rười rượi. Mưa mềm lòng.
Nhìn những hạt mưa đọng lại trên lá, biết mưa và lá thương nhau. Còn mình thương mưa. Thương cả góc phố bình yên với hàng cây hoa nở.
Ướt đường rồi, mà mình không ra ngoài đâu. Mình ngồi bên cửa sổ ngắm mưa. Gửi vài dòng viết vội vào gió.
Mưa ơi, mưa bay mãi không? Hay rồi lúc nào đó mưa dừng lại. Gió cũng dừng và nắng cũng dừng. Gió miên man kẽ lá. Gió khe khẽ đung đưa. Đêm nay không có trăng đâu. Chỉ có ánh đèn đường vàng. Bí từ tả ánh đèn đường vàng trong mưa. Mà thôi, chỉ mình mình cảm nhận vẻ đẹp của nó là được rồi. Chắc nó cũng mãn nguyện. Vì ít ra trên đời cũng có người nhìn được vẻ đẹp của nó. Yêu thích nó, và ngắm nó mãi không thôi.
Những người yêu cũ đã từng hẹn hò, giờ chẳng còn cảm xúc nào. Chỉ còn cảm xúc mưa. Lâng lâng nhè nhẹ.
Hỏi Gaia, Gaia quản lý hết đất nước lửa gió, quản lý mưa luôn phải không. Gaia bảo làm gì có. Ly có quản lý được tim gan hoạt động sao không, mạch máu chạy sao không.
Ờ thì Ly không quản lý được con tim. Con tim yêu mưa. Mà kìa nó yêu nắng cũng dữ dội. Vì Ly ngồi hàng giờ phơi nắng mà. Con tim yêu gió, yêu đồi, yêu hoa và cây cỏ.
Hồi còn sinh viên, tâm sự với một crush rằng Ly có nói chuyện với cây và với gió. Crush thấy ngạc nhiên quá, có người vậy sao. Mà hồi đó hồn nhiên lắm, cái gì cũng yêu. Yêu biển và núi. Giờ bớt hồn nhiên rồi. Con người có lẽ cũng bớt yêu rồi. Bởi nhìn người là nhìn thấy mình. Lại thấy bao điều còn vướng mắc, và hành trình còn xa lắm.
Con người còn sân si, Ly cũng còn sân si.
Riêng mưa hôm nay hổng có sân si.
Yêu mưa nhiều.
❤
Viết tào lao mà khơi lại điều gì đã bị mất mười mấy năm nay!
Có ai ngắm mưa không? Có bạn nói mưa Sài Gòn ầm ầm. Ừ thì đâu có lãng mạn như mưa Đà Nẵng đâu. Mà lãng mạn tí cũng được mờ.
Ly
Mùa mưa 37 tuổi.
Nhận xét
Đăng nhận xét