Chuyển đến nội dung chính

Có như một cuộc dạo chơi?

(Chuyện khi một hành tinh hạ xuống)

Chuyện này kể lại nội dung ca BQH (Beyond Quantum Healing) với bạn vừa qua. Bạn đã từng xuất hiện ở nhiều hành tinh trong các kiếp sống mà thời điểm hành tinh có sự biến động rất lớn như hạ thấp rung động. Từ mật độ 5D xuống 3D. Ly chỉ lượt một đoạn bạn ấy chép lại tổng cộng 20 trang A4.


-Em có cánh, màu trắng. Em nghĩ là có cái gì đó trong em đã biết hết mọi thứ rồi. Em nhìn thấy những thứ cần thấy hết ở trong mơ rồi. Lúc đó là một – gọi là “nền văn minh” đi. Người có cánh và người không có cánh sống với nhau. Nhưng rất nhiều người có cánh. Em sống một cuộc sống rất có ý nghĩa. Và em không bao giờ bị lạc lõng. Em biết là mình nên làm gì ở đây. Lúc mà có cánh đấy, lúc nào em cũng có việc để làm. Em rất hạnh phúc. Em rất thích việc bay và làm những nhiệm vụ như vậy. Trong cuộc sống đấy, em giúp mọi người.

-Giúp như thế nào?

-Khi họ chạy lũ, bão, họ phải di dời đến một nơi khác. Ở hành tinh của em không có nhiều thứ như xe cộ, máy bay, nên em bay dẫn đường cho họ. Em bay phía trước, tránh những tảng đá...

-Rất là hạnh phúc khi ở đây. Không có nhu cầu về tình cảm. Tương tác với mọi người. Nhưng cách mình yêu không giống trái đất. Tức là tình yêu không có mưu cầu. Yêu mọi người, nhưng không nghĩ là mình phải ăn mặc đẹp, mình phải trở thành một người quan trọng trong ai đấy, mình thích ai đấy hay sao. Mình không có. Hàng ngày mình làm những thứ mình cần làm, mình dạy cho bọn nhỏ bay nè (gật đầu sung sướng). Em vui. Sau đó hình như ở một kiếp sống khác, em vẫn là giấc mơ. Một kiếp ở giữa nữa. Vẫn là ở hành tinh mà mình có cánh. Ở kiếp đầu em không có nhận thức được lắm, rằng có ai sinh ra em không. Kiếp thứ hai... không có mềm mại như kiếp đầu tiên. Em có một người em. Sang kiếp thứ ba, cũng ở hành tinh đấy, lại là một giấc mơ em cũng mơ rồi nữa, hình như cái gì em cũng biết rồi. Không hiểu tại sao, không có nhiều người có cánh giống bọn em nữa. Em là con lai, em là một trong những người ít ỏi cuối cùng còn có cánh. Những người đó không có tôn thờ người có cánh như người trái đất tôn thờ thiên thần. Nó chỉ đơn giản là chủng tộc khác, bộ lạc khác, nhưng mà họ vẫn bất ngờ khi thấy vì còn rất ít người cuối cùng còn lại. Kiếp này có gia đình, tức là có bố mẹ, em đã nhìn thấy nó trong giấc mơ, rất rõ ràng. Không biết mẹ em là loài gì nữa, trước mắt em mẹ luôn lộ ra hình người, nên em không biết mẹ là loài gì. Mẹ rất xinh đẹp, hơi lạnh lùng với mọi người, mẹ có bí mật gì đấy.

-Bí mật gì?

-Em không biết. Chắc mẹ là những người cuối cùng trong tộc đang sống. Bố mẹ không có yêu nhau. Nhưng mà mẹ rất tốt với em. Lúc em đến tuổi mọc cánh, bố mẹ đưa về quê, về nông thôn, để em được tự do bay lượn. Cảm giác như loài người ở đó càng ngày càng thay thế bộ tộc của em. Em bay rồi, em vui, em hạnh phúc, bố mẹ hơi lạnh nhạt với nhau nhưng cũng chẳng sao. Vi bố mẹ đều yêu em. Bố có một tình yêu khác, bố không đẹp trai. Mẹ thì đẹp (bật cười). Bố bình thường. Kỹ thuật ở khu vực đấy rất giống trái đất, giống Việt Nam chín mấy, 1999, 1998. Nó không quá... có thể là do em ở nông thôn... nó cũng có những thứ như bàn là vậy. Nhưng nó không quá phát triển giống như hiện đại. Em vui, bố thì hay đi làm xa. Có thể là nghề của bố, hoặc bố mẹ không hợp nhau. Không phải không hợp nhau, tương kính như tân, họ yêu thương nhau nhưng không phải tình yêu. Họ giống như bạn bè. Không phải bạn bè thân, nhưng họ tôn trọng nhau. Mẹ không có nhu cầu tình cảm gì nhiều. Mẹ không giống người phụ nữ cần được chăm sóc. Bố thì có tình yêu khác rồi. Bố là người. Tình yêu khác của bố đã mất từ rất lâu rồi. Mất từ trước khi ở với mẹ cơ. Nên bố không phản bội. Tình yêu đó lớn quá. Mẹ thì không có nhu cầu tình cảm. Họ cưới nhau nhưng không yêu nhau. Tại sao họ lại cưới nhau nhỉ? Chắc họ muốn sinh ra em hả (cười ngộ ra, vui vẻ). Mẹ vẫn còn mang tính cách của người có cánh, giống loài bọn em không yêu theo cái cách giống mọi người yêu, không có tham vọng, nó không có nhu cầu ở bên cạnh, nó không có một ai đó đặc biệt xong mình trở nên to tát. Bây giờ mẹ khép kín hơn rồi. Nhưng chắc nó vẫn còn trong gen của mẹ. Đúng rồi, bây giờ em mới ngộ ra cái này nhé, lúc em mơ em chỉ nghĩ mẹ lạnh lùng thôi. Hình như em được lây từ mẹ, mẹ và bố, em vừa sống theo tỉnh cảm của con người, tức là em cũng muốn hạnh phúc với bố mẹ, nhưng mà, cũng không phải thờ ơ, chỉ là cách bọn em yêu rất khác, không để ý được, nếu ai sẽ yêu em theo cách khác thường, thì chắc em không nhận ra đâu. Em không nhận ra được. Buổi chiều em hay bay ở... thế giới đó rất đẹp nhé!

-Đẹp ra sao?

-Có thể là nơi bố mẹ đưa em về rất đẹp. Có hồ nước, có rất nhiều cây xung quanh hồ nước, rậm rạp, cây xanh. Bố em rất giống người châu á, mẹ thì em không nhớ được, chỉ nhớ mẹ lạnh lùng đến mức thi thoảng nghĩ mẹ là loài máu lạnh. Nhưng cũng có thể do mình không hiểu mẹ thôi. Em thường không đi trên con đường ấy mà em bay. Em bay một mình em rất là sung sướng. Mẹ là giống loài khác nhưng em không biết mẹ có cánh hay không, em không thấy hình dáng thật của mẹ. Em không biết mẹ biến hình như thế nào. Lúc đấy em cũng trẻ, mười mấy tuổi, bay, vui và sung sướng, phong cảnh nhìn từ trên bầu trời rất đẹp và tĩnh lặng. Người đi bộ bên dưới. Thỉnh thoảng em bay xuống em chọc người ta, em bay theo. Dân họ cũng hiền, họ không thấy mình kỳ quặc đâu, như là người châu Á thấy Tây, Tây thấy người châu Á cũng vậy, không phải giống người trái đất mà thấy thiên thần một cái thì sốc lắm đâu. Mọi người không sốc, mọi người biết là có người có cánh tồn tại chỉ là ít đi thôi. Em vui.

-Mình có làm gì không hay chỉ bay thôi?

-Có một lần em sà xuống dưới hồ. Lúc trước em toàn bay quanh hồ thôi. Em sà xuống qua đám cây. Em thấy xung quanh hồ có nhiều bức tượng đá, màu trắng. Biết ai khắc lên những tượng đấy không? Bố của em, về tình yêu đầu của ông ấy (cười tươi), và một người con trai khác. Lúc đấy em hơi sốc một chút xíu. Ai mà không có sốc, không phải nói về vấn đề giới tính đâu nhé, mà là phát hiện ra bố mình yêu một người khác, thật ra thì vẫn yêu cho đến lúc này. Nhưng mà em chỉ buồn một chút thôi, em chấp nhận, bố yêu em là tốt rồi. Việc bay làm cho em cảm giác dễ chấp nhận mọi thứ hơn rất nhiều. Cảm giác gió nâng mình lên, mình hòa với thiên nhiên, nó là cảm giác được chữa lành, nên mọi chuyện dễ thông suốt với em hơn. Em cũng có những người bạn. Một người có một cái tiệm ở ven sông. Ở ven sống có những cái tiệm san sát nhau, rất buồn cười. Nó giống như cái cửa sổ mở ra ngoài sông ấy. Mỗi lần em bay vào là em bay thẳng vào cửa sổ luôn. Không có đi theo cách bình thường, thật ra là em thích, vì em có cánh. Nhưng mà em cố tình bay vào tiệm của bạn em để cho mọi người thấy như một cách để marketing vậy. Để mọi người thấy một người có cánh, như tây mà còn uống cà phê, thì em cũng vậy. Nhưng mà em vui lắm, trong đó có nhiều người, một nhóm rất vui, 8 đến 12 người.

-Sau đó ra sao?

- Em chỉ nhìn thấy giấc mơ của em thôi. Có một đội quân về. Mẹ thích ra hồ, kể cũng lạ, mẹ không yêu bố thật, hồ đấy có ảnh (tượng) của người bố yêu, từ hồi còn trẻ, sinh viên hay sao, mẹ vẫn hay ra hồ, không có dị ứng gì hết. Mẹ vẫn rất nhạy cảm với thiên nhiên. Mỗi tháng trong khoảng thời gian nhất định mẹ sẽ ra hồ một mình. Thậm chí phần lớn thời gian mẹ đều dành ra một mình.

-Để làm gì?

-Em không biết. Em nghĩ là mẹ hiện về hình dáng thật? Hay lột xác? Em không biết hình dáng thật của mẹ. Mẹ khi nào cũng bí ẩn và khép kín. Bằng một cách nào đó mà mẹ báo với em trời sắp có bão, bão rất lớn, nên em ra ngoài. Khi mình muốn có cánh thì mình có, mình không muốn thì mình sẽ thu cánh lại thôi. Khi thu lại có nghĩa là nó không hiện lên vai mình. Mình như người bình thường thôi. Em báo với đoàn quân là vào trú mưa đi, trú bão đi, vì sắp có bão rồi. Họ lúc đầu không tin, em phải hiện hình ra (buồn cười), thì họ mới tin, thì có vẻ thuyết phục hơn, em nghĩ thế. Vì không ai tin một đứa trẻ mười mấy tuổi cả. Em dẫn họ vào trong nhà của em. Họ rất đông, họ chen hết vào trong nhà. Ngồi ngoài phòng khách, ngồi hết mọi nơi luôn, vì đó là cả một đoàn quân mà. Giấc mơ của em chỉ đến đấy thôi.

-Sau đó ra sao, trời có bão không?

-Chắc chắn là bão rồi, bởi vì em cũng cảm nhận được cơn bão mà. Không phải một mình mẹ. Nhưng em chỉ thấy đến đó thôi, sau đó, nó lại thay đổi. Ở trên một cái bãi, có núi, không có động vật, có một ai đó muốn giết em, tại sao?

-Giết ra sao?

-Họ muốn giết, nhưng em không có đứng yên cho họ giết đâu.

-Có bay đi không?

-Không, em đánh nhau. Tại sao? Em cứ đánh hoài như vậy.
-Họ có đông không?
-Một người. Tại sao họ lại muốn giết em, em không biết nữa. Rồi lại có một người khác, em không thường nhớ được. Có một người giúp đỡ em, cùng phe với em. Không nhớ được người đấy. Bọn em đánh lâu lắm.

-Nhưng có thắng không?

-Không, nhưng cũng không thua. Nó chưa kết thúc. Có một cái gì đấy đâm...Vì bọn em đánh nhau lâu quá, bọn em hóa thạch (buồn cười), thành một đường thẳng ba người đứng trên một đường. Em nhìn thấy lưng của anh ấy, người đàn ông ấy, à không, người con trai ấy thì đúng hơn, vì chắc là một người trẻ.

-Người đánh hay bảo vệ?
-Người bảo vệ em.
-Người đó ra sao?

-Cao, không phải kiểu người đô con, nhưng mạnh khỏe. Ba người đứng trên một hàng. Người đánh em quay mặt lại phía bọn em. Anh ấy ở giữa chắn cho em. Em ở phía sau. Và không thay đổi được tư thế đấy. Và hóa thạch (cười).

-Sau khi hóa thạch như thế nào?

-Hóa thạch đến mức mà từ thời này sang thời nọ, đến mức mà bọn em không phải còn là hình dáng người nữa, mà như khủng long ấy. Mà thế giới giống như đã trôi rất nhiều rất nhiều năm. Em nghĩ lúc mà em hóa thạch, tất cả những người em đã từng quen, như bố mẹ chắc đã không còn nữa. Em không biết lúc mình tỉnh dậy sẽ thế nào.

-Sau đó ra sao?

-Không biết là loài của em đã tuyệt chủng hết chưa, loài người đã tuyệt chủng hết chưa hay biến thành khủng long hết rồi. Bọn em ở trên một cánh đồng đấy rất lâu. Thế rồi bọn em tỉnh giấc, tỉnh từ hóa thạch, tan dần ra. Đầu tiên là em và anh ấy tỉnh. Thực ra là thời gian ngàn ngàn năm ấy, trong đầu em chỉ còn một vài suy nghĩ thôi. Anh ấy hóa thạch ở phía trước, em không nhớ được mặt của anh ấy trông như thế nào nữa. Em muốn biết đó là ai, tại sao có một người tự nhiên nhảy ra và bảo vệ mình như vậy? Em rất muốn biết, em chỉ mong người ấy quay lưng lại thôi, nhưng không chỉ hóa thạch, bọn em còn biến thành khủng long nên em càng không nhớ được khuôn mặt của người ấy khi ở dạng người nữa. Thế rồi bọn em tan đá từng phần, rồi bọn em cười. Anh ấy cũng không phải là quay lại, vì thế chân vạc này bọn em đã đứng đến trăm ngàn năm rồi, nhưng mà vẫn cười, cười kiểu mới tỉnh dậy, rốt cuộc mình cũng tan đá. Bọn em đơn giản là cười với nhau thôi. Nhưng mà rất nhanh sau đó thì cái người muốn giết em cũng tỉnh dậy.

-Cũng là khủng long hay sao?

-Vâng. Người đấy... tại sao lại muốn giết em đến như vậy. Người ấy... để kết thúc cái màn rất dài này...tự biến họ thành vũ khí năng lượng (Khóc), đâm xuyên vào em. Nhưng anh ấy ở phía trước anh ấy chắn cho em. Đâm xuyên qua người anh ấy, đến lúc đâm vào người em đã giảm bớt chừng nào. Nhưng mà anh ấy chết. Đến cuối cùng em không nhớ được cái người đã đứng với mình trăm ngàn năm đấy là ai cả (khóc). Trong ký ức của em không có lôi ra được người ấy. Em không biết tại sao lại có một người muốn giúp mình như vậy nữa.

-Họ có cánh không?

-Không, anh ấy là người.
-Sau đó lúc anh ấy đã chết rồi, em nghĩ là mình không sống làm gì hết nữa. Lúc đó em mới bắt đầu nhớ ra người ấy là ai. Anh ấy cứ ở xung quanh em từng cảnh một. Từ khi em còn rất nhỏ, em chưa mọc cánh, em là loài người, bọn em đã gặp rồi. Anh ấy không phải kiểu người thích là nói ra. Em cũng không nghĩ là người đó thích em. Em là một đứa bé, anh ấy cũng vậy, không có ấn tượng gì nhiều. Đến lúc anh ấy chết rồi em mới nhớ ra, sau đó trong đám bạn của em ở bên sông, không phải tất cả mọi người đều quen mọi người, thì anh ấy thỉnh thoảng xuất hiện trong nhóm ấy, anh ấy cũng là một trong những người lính được em đưa vào để tránh bão ấy. Khi nào anh ấy cũng ở bên, anh ấy theo dõi em từ rất lâu rồi, và bảo vệ nhiều năm như thế, mà không đòi hỏi gì. Hình như em học được tình yêu, yêu theo cách của nhân loại. Tại vì ở các kiếp khác cách yêu của em rất khác. Là một cái kiếp em được yêu thương, em có bố yêu, có mẹ yêu, sau đó lại có một người nhảy ra bảo vệ mình, bên cạnh mình, chết trong khi bảo vệ mình. Hình như kiếp này em học được tình yêu. Nhưng anh ấy chết rồi thì em không còn quen ai nữa. Cái lúc mà anh ấy bảo vệ em khi em tỉnh dậy, có nhiều thứ biến thành bản năng rồi, lúc đầu chiến đấu thì là thật, nhưng lúc hóa đá rất lâu, thì mỗi người đều có thành chấp niệm. Mấy trăm ngàn năm trôi qua chỉ có chấp niệm ấy thôi. Chấp niệm của anh ấy là bảo vệ em, chấp niệm của người kia là giết em. Nên đến lúc tỉnh ra mọi thứ đều có đà rồi. Người ấy biến thành vũ khí năng lượng, năng lượng ấy màu xanh nước biển. Nhưng em nghĩ nếu người đấy còn tỉnh táo sẽ không ai hơi đâu giữ chấp niệm ấy. Nhưng bọn em quen với việc như thế rồi. Khi anh ấy chết rồi em mới hoàn toàn tỉnh ra khỏi cơ thể đá. Nên em không biết là em sống – mà không nói là sống, vì em không biết là em đã sống hay đã chết nữa – em không biết là em tồn tại để làm gì khi người cuối cùng bảo vệ mình, biết mình đã chết rồi. Xung quanh thì không biết loài người đã biến thành cái gì nữa.

-Sau khi thành khủng long thì ra sao?

-Lúc nhớ ra anh ấy là ai, em lấy lại được hình dáng cũ. Nhưng lúc đó nỗi đau quá rõ ràng, mình không quan tâm lắm hình dáng cũ là hình dáng người hay hình dáng thần hay hình dáng cánh hay cái gì nữa. Chỉ là em thấy sự tồn tại vào giây phút đấy không còn ý nghĩa gì nữa. Em hết tồn tại.
-Sau đó ra sao?

-Chắc là quay về. Em không biết. Tất cả mọi thứ đều dừng lại trong tâm thức em lúc người ấy chết đi và em nhớ ra họ. Nó dừng như là nghĩa lý của kiếp ấy đã dừng luôn ở đó rồi. Có lẽ kết thúc bài học ở đó rồi nên em không muốn sống tiếp. Em muốn ra đi.

-Bây giờ chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra. Khi bạn nhìn lại toàn bộ cuộc đời, bạn học được điều gì từ đó?

-Tình yêu thương. Tình yêu của người, biết rằng một ai đó đặc biệt hơn những người khác, hoặc là hy sinh cho một ai đó. Giống như bố, yêu một người, em tự hỏi là có phải do bố em thích con trai nên kiếp này em thích Đam mỹ. Nói sao nhỉ, em không có bài xích thế giới thứ ba yêu nhau. Em rất thoải mái với nó vì em đã chấp nhận được trong kiếp ấy rồi. Tình yêu, tình gia đình.

-Theo bạn mục đích cuộc đời đó là gì?

-Tình yêu. Vì khi ở kiếp khác, ở dạng năng lượng, tình yêu của em bao bọc, an lành, nó không lên xuống, không thật sự...(cười). Em được nhận rất nhiều, tình yêu của bố, tình yêu của mẹ, tình yêu của người đấy. Em được nhận. Các kiếp khác em cho đi rất nhiều. Những kiếp mà mình không phải người, mình làm nhiệm vụ, thậm chí ở một kiếp ở giữa mình còn giúp đỡ một ai đó, giúp đỡ mọi người, đến mức không giúp được em của mình. Nên em không thích kiếp đấy (Khóc). Vì em của em bị ngã chết, không chờ được em. Em ấy chưa mọc cánh. Mỗi mình em mọc cánh, nhưng em cũng bị đuổi theo. Lúc em ra rồi em thấy một người ở đấy, em thấy người đấy. Em đang nghĩ nếu em không cứu người ấy thì em có cứu kịp em của em không, hay là tại thời điểm em bảo em của em leo ra và trốn đi, thì nó đã bị rơi xuống mất rồi. Khi nào em cũng trách nhiệm. Nhưng ở kiếp tiếp tình yêu em nhận rất là nhiều.

-Sau đó ra sao?

-Đó là 3 kiếp của em ở thế giới đấy. Gắn liền với lúc người có cánh đang ở đỉnh cao của họ... dần dần họ ít đi và thu mình lại và tuyệt chủng.

-Vì sao họ tuyệt chủng?

-Em cũng không rõ. Có thể bọn em không sinh ra giống loài khác, phải kết hợp với loài người, thì mới có gia đình. Còn bản chất của bọn em, như kiếp đầu tiên em có cánh, bọn em có nhiệm vụ, có hội đồng, nhưng bọn em không có bố mẹ. Không có khái niệm gắn với gia đình. Không thể sinh sôi được, nên việc chết đi, tuyệt chủng là đúng thôi, là hiểu được. Nhưng em nghĩ cái lý do mà bọn em bị chết có thể liên quan đến thế lực đuổi theo em ở kiếp thứ hai hoặc muốn giết em ở kiếp thứ ba.

-Họ là ai?
-Họ có phải là người không nhỉ? (khóc)
-Họ như thế nào?
-Tại sao họ lại muốn giết những người giống bọn em? Không biết. Nhìn rất giống người. Mang hình dáng người, nhưng em không nói, là họ đồng hóa với mọi người hay gì đâu.

-Nhưng kiếp thứ hai họ đâm chỗ nào?

-Kiếp thứ hai họ không đâm, họ đuổi theo em và em của em. Ở trong một tòa nhà rất lớn, có nhiều ô cửa nhỏ. Cảm giác như thế giới đấy, không có thăng lên mà hạ xuống. Không giống trái đất của mình đang thăng lên, thế giới đó hạ xuống từ 5D tới 3D . Họ đuổi theo bọn em, em muốn thoát ra bằng đường cửa sổ vì em có cánh mà, cho nên chỉ cần nhảy ra khỏi cửa sổ là em sẽ có thể bay lên. Nhưng mà không có thấy đường thoát, cho nên khi thấy cửa sổ nhỏ em thấy rất vui, em bảo em của em đi ra. Nhưng em không thể nhét cả người cả cánh, người của em to không thể chui ra khỏi cửa sổ ấy được, em của em khoảng tuổi, 9 tuổi , 10 tuổi. Cho nên em phải chạy tiếp, tìm cửa sổ to hơn để ra. Nhưng vẫn bị theo đuổi. Có nhiều kiếp của em đều bị truy đuổi. Không phải ở đây nữa.

-Ở đâu?

-Kiếp thứ 3 như thế nào?

-Kiếp thứ 3 em hạnh phúc, ở với bố mẹ hạnh phúc, có thể do bị truy đuổi như vậy, nên mẹ mới khép kín. Đúng rồi, bây giờ em mới hiểu được, mẹ không có lộ ra những chuyện mà mẹ đã trải qua.
-Nhưng mà lúc hóa đá họ tấn công năng lượng vào vùng nào?
-Em không biết tại sao em lại bị chuyển sang không gian khác, nhưng em không nghĩ là một đứa trẻ như em có năng lực chiến đấu như thế. Nên có thể là một vài năm khác trôi qua, hoặc có thể chuyện gì đấy xảy ra để em có thể đánh nhau được với họ.

-Chuyện gì đã xảy ra?

-Năng lực của bọn em rất tốt. Nó giống như bọn em hiền hòa, nhưng bọn em biết cách để chiến đấu. Em học được cách để bảo vệ bản thân. Nhưng cảnh mà lúc em hóa đá ấy, nó giống như em đang ở không gian khác vậy, nhưng trí nhớ của em vào lúc đó nó giống như trí nhớ của em vào kiếp thứ 3, nhưng không gian thì nó khác, nên em không biết em có phải đang ở kiếp đó không nữa.

-Hoặc là khi đó trái đất đang hạ chiều. Từ thiên thần hay người có cánh hạ xuống thành khủng long?

-Không phải người có cánh biến thành khủng long. Vì anh ấy cũng biến thành khủng long luôn, anh ấy là người.

-Sau đó ra sao?

-Em không ở hành tinh đấy nữa. Có vẻ như đó không phải là nơi cho em tồn tại nữa.

Sau đó bạn lại đến một tinh khác, với một nhiệm vụ khác.

Ca này có lẽ đã mang đến cho bạn nhiều bài học. Sau mỗi hành trình linh hồn, bạn viết một câu chuyện. Đồng thời gợi Ly nhớ trái đất này cũng đã từng hạ thấp từ 5D xuống 3D và bây giờ lại là thời điểm đảo ngược lại. Trái đất sẽ lên 5D dù có muốn hay không, dù có trì hoãn thêm bao lâu nữa. Việc chúng ta cần là sự sẵn sàng.

Ảnh thật của bạn ấy.

Nhận xét

Đọc thêm

Những cuốn sách của Dolores Cannon được dịch sang tiếng Việt

Dolores Cannon là một bậc thầy thôi miên nổi tiếng trên thế giới với hơn 40 năm kinh nghiệm thôi miên tiền kiếp và khám phá những kiến thức huyền bí về lịch sử trái đất, lịch sử loài người. Bà đã vén tấm màn bí mật về quá khứ cũng như tương lai của nhân loại trên quả địa cầu này. Phương pháp thôi miên của bà đưa chúng ta quay về với chân ng ã để tìm câu trả lời cho tất cả những vấn đề chúng ta gặp phải trong kiếp sống hiện tại, giúp chúng ta chữa lành những bệnh tật của thân thể một cách kỳ diệu và nhanh chóng, đồng thời hé lộ cho chúng ta về những kiến thức quý báu mà nhân loại đã lãng quên. Đó là những kiến thức về những nền văn minh chưa từng có trong sách lịch sử như Atlantic, những tài liệu về người ngoài hành tinh và các chu kỳ tận diệt của trái đất... Dolores Cannon viết rất nhiều sách dựa trên những bản ghi chép từ hàng ngàn ca trị liệu của bà. Các sách đã được dịch sang tiếng Việt, 3 cuốn này do bạn Pearl Crystal dịch: 1. Vũ trụ xoắn - Quyển 2: https://dri

Dolores Canon - bậc thầy tâm linh thời đại mới

Kỉ niệm ngày sinh của Dolores Cannon - bậc thầy mở lối vào tiềm thức và các chiều không gian khác. Bà dành nhiều sự quan tâm vào nghiên cứu lịch sử các nền văn minh, trái đất, vũ trụ, người ngoài hành tinh. Bà đi đầu về nghiên cứu UFO. Phương pháp thôi miên của bà QHHT - chữa lành lượng tử mở ra một kỷ nguyên tâm linh mới về vũ trụ khi bà giúp hàng ngàn người nhận ra họ là ai, từ đâu tới. Bà phát hiện ra ba làn sóng tình nguyện đến trái đất cuối thế kỉ 20 và trái đất mới. Bà giúp cho hàng ngàn Lightworker thức tỉnh và thực hiện sứ mệnh của họ. Phương pháp của bà không những có thể liên lạc được với các Higher Self, chân sư, thiên thần hộ mệnh, các tổng lãnh thiên thần, các đấng giác ngộ và cả những đấng hành tinh thượng đế và cao hơn nữa. Khi bà mất đi, bà còn hoạt động mạnh hơn nữa trong cõi tinh thần. <3 Love you!!!! Ảnh bà đang phát biểu tại Hội nghị UFO. Ps. Một người bạn của Ly nghĩ Ly làm thôi miên là cận tâm linh thôi (kiểu họ nghĩ thôi miên trị liệu như cá

NHỮNG CÁCH TỰ KẾT NỐI VỚI HIGHER SELF (nâng cao)

 Bạn kì ghê ha, chưa nêu cách cơ bản mà mần luôn liền cách nâng cao là sao nè. Nhưng mà hình như mình có nhắc ở đâu đó rồi nè. Cách thông thường có thể thực hiện đó là: *** Higher self chính là trực giác *** Higher self khi chính những cảm xúc rất high xuất hiện và lúc đó tự biết như thế là đúng (cũng khác gì trực giác đâu nè? - ờ, mà có khác xíu xíu) Cách này theo một ngôn ngữ khác có thể gọi là tâm biết, tâm niết bàn gì đó nè. *** Trò chuyện với higher self bằng cách thiền tự vấn hoặc viết tự động, ví dụ viết ----- Ly: bắt đầu câu hỏi ----- Higher self: thiền chờ câu trả lời xuất hiện trong đầu ghi ra, hoặc tay sẽ tự ghi ra Sau đây là cách nâng cao nhé. 1. Tâm tĩnh lặng hoàn toàn. Giải thích nhỉ, buông xả, tâm tĩnh lặng hoàn toàn là để tâm trí không còn một suy nghĩ nào, vắng lặng. Và lúc đó tự nhiên cảm nhận sự hiện diện của higher self 2. Trở thành tâm của thiên địa (tâm vũ trụ, trái tim thiên địa, trái tim đại địa) Trong lúc thiền tĩnh lặng, quán tưởng trái tim mình bao bọc lấy to

Người mở đường

Trong thời đại mới này, chúng ta có rất nhiều người mở đường. Những người đi tìm cách sống mới, nhận thức mới, và tìm được chính bản thân họ. Cả một hành trình dài với rất nhiều lề thói, và quy ước cũ đã không còn phù hợp nữa. Với nhận thức tăng lên, nhiều con đường mới, cách sống mới mở ra. Những chân trời mới còn chờ đợi nhiều người khám phá. Có nhiều người đi trước mở đường. Mở bằng chính trải nghiệm trên hành trình của họ. Người mở đường không phải lúc nào cũng thành công, họ cũng từng lạc lối, từng chất vấn bản thân, từng không tin tưởng vào chính mình, từng hoảng sợ muốn quay đầu và cô đơn quá ... Nhưng rồi, càng đi, họ càng biết, nơi cuối đường có ánh sáng, có tình yêu, có điều tốt đẹp cho tương lai. Người mở đường, rất nhiều lúc bạn sẽ thấy cô đơn vì không cùng góc nhìn, quan điểm với đám đông, và bạn cũng phải lội ngược dòng, dò dẫm. Vì sao cần tìm hướng đi mới, bởi vì bạn đã chứng kiến từng thế hệ, từng thế hệ mắc vào những vòng lặp của bế tắc của khổ đau truyền từ đời này sa

TỰ KỶ VÀ THIỂU NĂNG DƯỚI GÓC NHÌN TÂM LINH

Mình không phải bác sĩ, cũng không phải nhà tâm lý học. Mình chia sẻ góc nhìn của mình về bệnh Tự Kỷ và Thiểu Năng, với mong muốn ai đó sẽ được lợi lạc khi đọc những dòng này. Còn lại thì xin bỏ qua. Có những đứa trẻ thể chất vẫn phát triển bình thường, chỉ rối loạn về cảm xúc, hành vi. Có những trẻ nặng hơn thì bị các khiếm khuyết về thể chất, có thể không đi đứng bình thường, hoặc không nói được. Có nhiều đứa trẻ hay bị co giật và động kinh nữa. Không ai mong muốn như vậy. Có 3 lý do dẫn đến việc này: 1. Những thương tổn do tai nạn, di chứng bệnh tật, ảnh hưởng từ tác dụng phụ của thuốc, môi trường hóa chất độc hại. Tai nạn như ngã, va đập. Bệnh đơn giản như sốt cao dẫn đến co giật ... Những thương tổn này nếu phát hiện sớm có thể phục hồi được, bằng Tây Y hoặc những phương pháp thay thế khác: năng lượng, sóng âm, châm cứu, bấm huyệt ... Mình đã gặp nhiều đứa trẻ có những vùng tụ máu bầm ở não, làm tổn thương một vùng não mà không rõ từ lúc nào. Phần này không dính đến tâm