Chuyển đến nội dung chính

Trải nghiệm thế giới tinh linh tí hon





(Bài học trụ thân, kết nối thực tại)

Hôm qua có người bạn đến nhà mình chơi. Mời bạn ăn trưa thôi mà với mình là cả một stress nguyên buổi sáng. Đi chợ mua gì, món gì không độc, món gì ăn với cái gì, mua ở chợ hay mua ở siêu thị sạch, có nấu với dầu không, bạn hình như không ăn ớt, không ăn hành, không ăn muối, nấu thế nào, ăn vegan không, nhiều rau không, nhu cầu bạn ăn một kiểu, nhu cầu thằng con lớn một kiểu, thằng con nhỏ một kiểu, thậm chí nhu cầu đồ ăn của con chó nữa... điều này làm mình thật sự choáng. Không phải đây là lần đầu tiên mình bị đau đầu về việc nấu ăn như thế này.

Bạn cũng choáng, bạn nói bạn ăn đơn giản lắm, cơm với rau luộc thôi mà mình làm gì ghê thế. Rồi bạn đề nghị sẽ dẫn thiền giúp mình tìm nguyên nhân vì sao mình bị ám ảnh bởi việc nấu ăn cho người khác thế. Trong đầu bạn nghĩ hay là có kiếp nào mình nấu ăn mà bị phê bình kinh khủng hoặc từng lỡ nấu cho ai mà họ bị độc rồi chết. Mình cũng tranh thủ hỏi thêm vì sao mình cảm thấy khó kết nối với gia đình và cả với con nữa.

Mình vào một thời điểm mình đã thấy mình là một người tí hon ở trong một vườn cây hay rừng cây nào đó khổng lồ. Cây ở đây cũng đặc biệt, hình ảnh gần giống như phim hoạt hình. Lá cây cũng rất lớn, lớn hơn người mình gấp nhiều lần. Mỗi cây chỉ có nhiều nhất là mười mấy lá thôi, màu xanh rất tươi mát, pha giữa xanh lá lẫn xanh dương.

Điều bất ngờ ngạc nhiên là mình vào trong thời gian đó cười suốt y như rằng mình được mở mạch cười hay sao á. Cảm thấy rất là vui thích, nhảy nhót khắp nơi (nhảy kiểu jump chứ không phải dance). Ở đó mình rất là tăng động, nhảy từ cây này sang cây khác. Riêng đoạn nhảy và chơi đó thôi cũng mất hơn 5 phút kể chuyện. Mình toàn chơi thôi, nhảy một bước dài hình vòng cung xa tầm 5-6 met gì đó. Rồi tập nhảy cao các kiểu. Nhảy lên ngọn cây. Cảm thấy không có gì để lo lắng hay suy nghĩ cả. Cứ cười suốt và thật sự thích thú với cuộc sống ở đó.

Mình thấy có những đứa trẻ tí hon như mình, cũng nhảy chơi đùa nhưng không chú ý hay nói chuyện gì với nhau lắm. Kiểu như trong nhà trẻ, biết có bạn bên cạnh thôi chứ tự mình chơi đồ chơi của mình.

Nơi mình ở thì nhà rất đẹp và dễ thương như cổ tích. Rất đẹp và nghệ thuật, nhưng hài hoà và gần gũi thiên nhiên nhiều hơn. Nhà cũng hơi giống nhà các chú lùn trong truyện nàng Bạch Tuyết, mà đẹp hơn. Có cả các bức vẽ nghệ thuật nữa. Cuộc sống không thiếu thốn gì cả.

Mình không cảm nhận là có người thân. Hoặc mình ở đó mà không có thân thiết với ai, mà không thấy cô đơn hay cần kết nối gì. Mọi người vẫn ở đó vui vẻ. Đồ ăn là loại quả màu đỏ tròn, hơi giống quả cà chua nhưng màu tươi đẹp hơn, ăn cũng ngon hơn bất kỳ loại quả nào ở trái đất. Ăn 3 quả là đủ bữa rồi. Mình cũng thấy kê bàn ăn ngoài trời với khăn trải bàn đẹp, ly thuỷ tinh uống nước hoa quả và chén dĩa như kiểu người phương tây ăn ngoài trời ngày xưa. Bạn hỏi có phải đi hái quả không thì mình thấy chỉ cần nghĩ ra là có. Không cần hái gì cả. Mà thức ăn chỉ có 1 loại quả đó thôi. Rất ngon và vui vẻ. Cũng không cần nghĩ hay lo lắng nhiều.

Phần lớn thời gian ở đó chơi đùa vui vẻ, cảm thấy rất vui, cười suốt. Cuộc sống không có gì phải lo lắng, suy nghĩ gì cả. Không có gì nguy hiểm. Thậm chí cũng không sợ ai tấn công mình. Mình thấy ở đó khi một người chết đi, có một luồng hơi thoát ra và cái thân thể đó xẹp xuống y như bong bóng xì hơi còn một lớp vỏ nằm bẹp dưới đất rồi từ từ tan rã. Y như linh hồn rút đi thì thể xác đó tan ra như thế. Còn sinh ra thì một linh hồn đến, thể xác hình thành như cái bong bóng căng lên hình người và rồi nhảy nhót chơi đùa suốt ngày. Mà không thấy chán.

Ở đó, mình có học, học từng bước để nhảy cao hơn, xa hơn. Mà trọng lượng ở đó nhẹ lắm hay sao đó. Không cần đi nhiều, hay nỗ lực gì. Nhảy nhẹ một cái là nhảy xa hay cao tầm 3-4 met. Mình tập dần dần nhảy lên càng cao, nhảy qua các nhánh cây rồi trên ngọn cây. Tập lên level rồi nhảy cao lên hàng chục met mà cao nhất lên gần mây cho ai thực sự giỏi. Ở đó cũng có những vị thầy dạy cho mọi người ai cần học. Ví dụ học điều khiển gió. Cái đó phải có thầy dạy. Mình thấy họ đưa tay qua lại là gió thổi một luồng theo hướng đó, rất là dễ dàng. Các thầy ở đây rất hiền, ai thích học thì họ dạy, không ai giữ kẽ hay đòi hỏi người khác điều gì để dạy cả. Vì các nhu cầu ăn ở thì nghĩ ra là có hết rồi mà. Nên ai cần học họ sẽ dạy, không có kiểu giấu nghề như ở trái đất đâu.

Cũng không ai có nhu cầu nói dối lừa đảo hay tấn công ai, vì nếu tấn công ai, họ rút linh hồn ra, cái thể xác xẹp xuống tan ra, họ biến mất rồi đi ra chỗ khác tái tạo nên cơ thể mới. Kiểu như bạn sẽ tàng hình được vậy thì ai bắt bạn được. Mà họ cũng không có gì để lợi dụng ở bạn. Ở đó cũng không đông người. Có núi, suối, cây cỏ, nhà cửa, nói chung thiên nhiên rất tươi đẹp và hài hoà. Mà ở đó rất vui, không thấy chán.

🌳🌳🌳

Rồi mình sang một kiếp khác, cảnh mình chuẩn bị vào bụng mẹ. Mình thấy có một cột/luồng ánh sáng từ trên cao chiếu xuống bụng mẹ, mình theo đường ánh sáng đó vào. Lúc mình vào đến nơi thì thấy thân thể mình ở một dạng vật chất mà độ đậm đặc của nó mức giữa chất khí và chất lỏng. Nó không phải khí phát tán khắp nơi, mà nó vẫn có sự dính kết như các phân tử chất lỏng, tuy nhiên nhẹ hơn nhiều.

Điều lạ là mình thấy trong bụng mẹ đó mình được chiếu sáng suốt, không phải cảm giác tối thui như nhiều người từng có cảm nhận. Rồi dần cái thể xác thai nhi lớn lên dần thì mình cảm thấy như mình không ở trong thai nhi mà tồn tại ở chiều ánh sáng cao hơn. Cứ nằm đó, không có nhu cầu đi đâu hay chạy nhảy, hay ra ngoài hay jump như lần trước. Cảm giác không làm gì, cũng không vui không buồn, cứ như là rất an nhiên tồn tại.

Sau đó mình đã ra ngoài (mẹ sinh ra) thì mình không kết nối với cơ thể lắm. Mình chỉ ở ngoài cơ thể, dính với cơ thể 1/10. Còn lại ở phía bên ngoài. Nên cái cơ thể đó cảm thấy đói lạnh no ấm hay đái ị gì mình không cảm nhận gì hết. Mình cứ ung dung không vui không buồn cũng không đi đâu mà không cảm nhận gì. Cảm giác không muốn vào hẳn trong cái cơ thể đó. Kiểu như vào trong đó, tay chân không cử động được, đói no không biết xử lý thì mệt lắm. Ở ngoài sướng hơn. Bạn hỏi mình có cảm nhận mẹ không thì mình không cảm nhận gì cả. Cũng không quan tâm cái thể xác của mình lắm.

Thời gian tiếp theo, mình tầm 3-4 tuổi gì đó, lúc này mình ở trong cơ thể tầm 50%. 50% còn lại là ở ngoài. Vì lúc này cô bé đã chạy nhảy được rồi, tự do hơn, cảm thấy thoải mái với cơ thể hơn. Thường hay chạy ra ngoài vườn, ngồi dưới gốc cây, ngồi ngắm trời ngắm cảnh. Rồi giống như những đứa trẻ tự kỷ, linh hồn đi chơi, để thể xác ngồi đó dưới gốc cây một mình.

Theo thời gian mình lớn lên, thành một cô gái, nhà không giàu không nghèo, không phải lo lắng gì, cũng có chồng và con. Cuộc sống không phải lo lắng. Nhưng đặc biệt là mình cũng y kiểu hồi còn nhỏ, chỉ ở thể xác 50% thôi. Tuy nhiên, mình không giống như những đứa trẻ tự kỷ người ngơ ngơ mắt vô hồn vô định, thì thể xác mình cư xử bình thường, thậm chí những việc khó như lấy chồng sinh con thì cơ thể của mình hoạt động giống như cái xe hơi tự động vậy. Con người bình thường giống như chiếc xe hơi bình thường, linh hồn phải lái xe, điều khiển xe thì cái thể xác của mình như chiếc xe tự động, còn mình ở trong thì làm gì thì làm, thậm chí không quan tâm nó ra sao mà nó vẫn hoạt động tốt, bình thường. (Điều này mình cũng thật sự ngạc nhiên!)

🌳🌳🌳

Có lẽ mình đã từng ở thế giới tinh linh chiều cao hơn, năng lượng cao hơn, mọi thứ có sẵn dễ dàng, còn ở trái đất 3D này mọi thứ đều phải làm (vất vả) mới có, và quá phức tạp nên mình chưa quen. Còn cái kiếp làm người kia mình chưa trụ thân, chưa kết nối với thực tại, vẫn còn đi chơi ở các chiều kích cao hơn. Mình đã chưa thật sự trải nghiệm ở thế giới chiều kích 3D mà toàn bay bay đi đâu. Nên mình cần trụ ở đây hơn, sống trong cơ thể và cảm nhận cơ thể và thế giới ở đây hơn là cứ bay bay miết. Mình phải trụ thân nhiều, kết nối thực tại nhiều hơn. Học bài học chăm sóc bản thân mình và trách nhiệm trong cuộc sống thì mới học được bài học cần thiết ở đây.

Nếu kiếp này vẫn cứ bay bay như thế, thì có thể kiếp sau trải nghiệm vất vả hơn, phải mưu sinh cực khổ này nọ để học được bài học kết nối thực tại. Như vậy những người sấp mặt lo cơm áo gạo tiền có lẽ họ đang học bài học kết nối thực tại thật chứ không chưa hẳn là nghiệp. Khi nào học xong bài học đó họ sẽ học những bài học khác như kết nối người thân, cảm nhận cảm xúc....

Còn quay trở lại dòng thời gian vui vẻ chơi đùa ở thế giới tinh linh để khơi lại nguồn năng lượng vui vẻ mà mình cần lúc này để nâng cao rung động. Có thể nói trong hai chục năm nay mình lúc nào cũng có vẻ rất nghiêm túc và không vui. Nên niềm vui này và sự chơi đùa rất cần thiết để cho mình, cho thực tại mới, và cho việc nuôi con hiện tại. Cuộc sống thật dễ chịu khi mình cười vui vẻ và có cái nhìn khác. Rằng tất cả ở đây là những trải nghiệm cần có của linh hồn. Chỉ là trải nghiệm, việc gì phải quá lo lắng và stress như thế! Trải nghiệm lần này hoàn toàn khác với những tiền kiếp rất nghiêm túc hay buồn bã đầy tính nghiệp quả những lần trước.

Chúc mọi người trải nghiệm vui vẻ và học những bài học của chính mình. Và vũ trụ này rất rộng lớn.

🌳🌳🌳

Nhắn riêng với tất cả các bạn rằng nếu không có lý do chính đáng, và nếu không cần thiết, bạn không cần đi về tiền kiếp hay các dòng thời gian làm gì, mà điều bạn thật sự cần là kết nối với chính mình trong thực tại, hiểu rõ chính mình.
<3
Ly
https://www.facebook.com/pg/trochuyencungchannga

Nhận xét

Đọc thêm

Những cuốn sách của Dolores Cannon được dịch sang tiếng Việt

Dolores Cannon là một bậc thầy thôi miên nổi tiếng trên thế giới với hơn 40 năm kinh nghiệm thôi miên tiền kiếp và khám phá những kiến thức huyền bí về lịch sử trái đất, lịch sử loài người. Bà đã vén tấm màn bí mật về quá khứ cũng như tương lai của nhân loại trên quả địa cầu này. Phương pháp thôi miên của bà đưa chúng ta quay về với chân ng ã để tìm câu trả lời cho tất cả những vấn đề chúng ta gặp phải trong kiếp sống hiện tại, giúp chúng ta chữa lành những bệnh tật của thân thể một cách kỳ diệu và nhanh chóng, đồng thời hé lộ cho chúng ta về những kiến thức quý báu mà nhân loại đã lãng quên. Đó là những kiến thức về những nền văn minh chưa từng có trong sách lịch sử như Atlantic, những tài liệu về người ngoài hành tinh và các chu kỳ tận diệt của trái đất... Dolores Cannon viết rất nhiều sách dựa trên những bản ghi chép từ hàng ngàn ca trị liệu của bà. Các sách đã được dịch sang tiếng Việt, 3 cuốn này do bạn Pearl Crystal dịch: 1. Vũ trụ xoắn - Quyển 2: https://dri

TỰ KỶ VÀ THIỂU NĂNG DƯỚI GÓC NHÌN TÂM LINH

Mình không phải bác sĩ, cũng không phải nhà tâm lý học. Mình chia sẻ góc nhìn của mình về bệnh Tự Kỷ và Thiểu Năng, với mong muốn ai đó sẽ được lợi lạc khi đọc những dòng này. Còn lại thì xin bỏ qua. Có những đứa trẻ thể chất vẫn phát triển bình thường, chỉ rối loạn về cảm xúc, hành vi. Có những trẻ nặng hơn thì bị các khiếm khuyết về thể chất, có thể không đi đứng bình thường, hoặc không nói được. Có nhiều đứa trẻ hay bị co giật và động kinh nữa. Không ai mong muốn như vậy. Có 3 lý do dẫn đến việc này: 1. Những thương tổn do tai nạn, di chứng bệnh tật, ảnh hưởng từ tác dụng phụ của thuốc, môi trường hóa chất độc hại. Tai nạn như ngã, va đập. Bệnh đơn giản như sốt cao dẫn đến co giật ... Những thương tổn này nếu phát hiện sớm có thể phục hồi được, bằng Tây Y hoặc những phương pháp thay thế khác: năng lượng, sóng âm, châm cứu, bấm huyệt ... Mình đã gặp nhiều đứa trẻ có những vùng tụ máu bầm ở não, làm tổn thương một vùng não mà không rõ từ lúc nào. Phần này không dính đến tâm

Trải bài Tarot giải quyết vấn đề

Trên đường chúng ta đi, không thiếu gì vật cản trở, và các tình huống nan giải, làm thế nào để giải quyết được chúng? Hãy tìm đến Tarot-Oracle để có cái nhìn cận cảnh hơn và phương hướng giải quyết vấn đề nhé. Trải bài Giải quyết vấn đề tại Khu vườn Tarot 1. Vấn đề là gì? 2. Ảnh hưởng của yếu tố chủ quan: cá nhân, tư tưởng, cảm xúc, hành động ... 3. Ảnh hưởng của ngoại cảnh khách quan 4. Làm thế nào để giải quyết? 5. Kết quả có thể xảy ra nếu theo hướng giải quyết đó? Chúc các bạn thành công!

Trong ca chữa lành lượng tử/Quantum healing

  Ca hôm qua bạn hỏi rằng, khi em tự thiền theo các video của mình trên youtube, vẫn có cảm nhận, nhưng không phê bằng thiền trực tiếp cùng mình (dù online qua zoom). Khi thiền cùng mình thì cảm nhận năng lượng nhiều hơn là thiền một mình. Là vì sao vậy? Điều này có thể do nhiều khía cạnh. Mình thử trả lời bạn xem sao nhé. ☘️ Hằng ngày khi chúng ta tự thiền (hoặc nghe các video dẫn thiền) thì chúng ta vẫn ít nhiều thiếu tập trung. Khi ta ngồi một mình, thỉnh thoảng vẫn có những suy nghĩ lo lắng hay các mối bận tâm hằng ngày, hoặc sự xao nhãng từ môi trường. Nên chúng ta thiếu tập trung. ☘️ Khi bạn thiền với mình trực tiếp, sự tương tác liên tục khiến bạn hiện diện hoàn toàn trong cuộc trò chuyện. Bạn chỉ ở đây, hiện tại, vào lúc này và tỉnh thức hoàn toàn với tất cả những gì đang diễn ra bên trong bạn. Tâm trí bạn tập trung hoàn toàn trong giây phút hiện tại. Riêng điều này đã là sự kì diệu, sự kì diệu của khoảnh khắc hiện tại. Lúc đó toàn bộ vũ trụ của bạn đều hiện diện tại đây và mọi

Thiên thần trong tóc tôi - truyện dịch - Lorna Byrne - Chương 1 Nhìn qua một đôi mắt khác

Khi tôi hai tuổi, bác sĩ nói với mẹ tôi rằng tôi bị chậm phát triển. Khi còn bé, mẹ tôi nhận thấy rằng tôi dường như luôn ở trong một thế giới của riêng mình. Tôi thậm chí có thể nhớ mình đã nằm trong một cái cũi lớnvà thấy mẹ tôi đang cúi xuống chỗ tôi. Xung quanh mẹ, tôi thấy rất nhiều sinh linh sáng ngời ánh cầu vồng tuyệt đẹp: họ to lớn hơn tôi nhưng nhỏ hơn mẹ. Họ to tầm đứa trẻ ba tuổi. Những sinh linh này lượn trong không khí như những chiếc lông chim. Tôi nhớ tôi đã với tay đến họ nhưng thường không với tới. Tôi rất hào hứng với những sinh linh này và ánh sáng tuyệt đẹp của họ. Lúc đó tôi không hiểu những gì tôi thấy khác với những gì mọi người thấy ra sao. Phải sau này tôi mới biết điều đó và người ta gọi các sinh linh đó là các thiên thần. Vài tháng trôi qua, mẹ tôi để ý thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó mặc dù bà cố gắng gây sự chú ý với tôi. Thật sự là tôi đã ở nơi khác. Tôi luôn đi chơi với các thiên thần, nhìn họ đang làm gì, nói chuyện và chơi với họ