Hôm qua có bạn đồng nghiệp kể bạn của bạn ấy thấy những video mình đăng lên rõ mặt của người trải nghiệm làm bạn đó sợ. Sợ sự xâm phạm riêng tư.
Đúng là trong chủ đề nhạy cảm (quantum healing, thôi miên quy hồi, tiền kiếp, tâm linh ...) mà dám để mặt thật thì thật dũng cảm. Mỗi lần nghe một câu chuyện tâm đắc muốn chia sẻ mình lại xin phép người trải nghiệm, cũng hỏi bạn có thoải mái để mặt hay che mặt. Có bạn thì thoải mái hơn khi được che. Có bạn thì không ngần ngại.
Bởi mình và bạn đều tin rằng mỗi câu chuyện trải nghiệm bạn chia sẻ, biết đâu lại giúp được ai đó ngoài kia. Có những người không cần tìm đến mình, nhưng vô tình đọc được những chia sẻ, có thể từ bài viết, có thể trực tiếp từ video cũng có thể cảm nhận được bài học hay rút ra được điều gì cho họ. Và do đó, sự chia sẻ này hy vọng sẽ giúp được cho một vài người cần.
Mình có những người bạn, họ cũng như mình, không có gì khác ngoài sự chia sẻ con đường họ đi, cách họ sống. Họ không giúp đỡ ai kiểu gì, chỉ là sống theo đúng bản chất của họ, thoải mái với chính họ và những lựa chọn của họ. Tin tưởng vào bản thân hơn bất cứ người nào khác. Tìm kiếm sự tự do cho riêng mình.
Hôm trước mình cũng gặp một bạn như vậy. Khi tiếp xúc với bạn, hiểu thêm được thế nào là yêu bản thân. Khái niệm này nhiều lắm, nhưng sống với nó mới thật. Bạn tôn trọng tất cả các cảm xúc của mình. Bạn không chịu trách nhiệm cho cuộc đời ai, mà rất (vô cùng) chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Thậm chí bạn không coi sở hữu nhà hay đất là an toàn, mà xem nó có khi là gánh nặng khiến bạn không thấy tự do.
Thậm chí, khi ba mẹ hay người thân cho tiền bạn cũng không muốn nhận vì không thích ràng buộc và cũng chẳng bận tâm. Những người gần bạn đôi khi rất đau đầu về những câu hỏi của bạn, nhưng mỗi câu hỏi, đều phản ánh cái gì đó không đúng. Làm người nghe bối rối.
Ví dụ, chúa muốn mọi người đi nhà thờ, không đi nhà thờ là cảm giác tội lỗi? Bạn hỏi, chúa bao dung phải không? thì tại sao mình không đi nhà thờ chúa lại không tha thứ? Chúa bao dung tại sao không cho kết hôn ngoại đạo? Tại sao nhà thờ các nước khác vẫn cho phép người ngoại đạo ở đó vào nhà thờ làm lễ kết hôn còn ở Việt Nam thì không?
Vì sao phải uống nước thánh? (nước thánh là nước từ máu chúa) Ủa, nước này đâu phải máu chúa?
Ba mẹ nói thương con, mà bảo con làm cái này cái kia. Nếu con không làm như lời ba mẹ thì ba mẹ không thương con sao? Vậy ba mẹ thương con có điều kiện?
Tại sao phải đi thăm nhau, trong khi không thoải mái? Không thoải mái thì đi thăm làm gì? (Ai cũng làm vậy?) Nhưng làm vậy có thoải mái gì đâu mà làm? ...
Vô vàn câu hỏi như vậy, mình cảm thấy rất khâm phục bạn. Bởi dám đặt câu hỏi là điều dũng cảm rồi. Cho dù sau câu hỏi, ba mẹ bạn có thể nói bạn mất dạy. (Bạn nói con nói nhỏ nhẹ lễ phép mà mất dạy chỗ nào?)
Trước đây bạn đã từng làm ca với mình, về 5 kiếp sống, để giải quyết các mối quan hệ. Gần đây bạn cảm giác thôi thúc gì đó muốn về nhà, mà không phải nhà nào ở đây. Cảm giác rõ ràng khiến bạn quyết định làm ca lần 2. Lần này lạ lắm. Vào là bạn đi lên tít bầu trời, tồn tại dạng ánh sáng màu xanh, hồng, tím. Rồi cứ lượn lờ và ở đó mãi. Thỉnh thoảng bị cuốn xuống biển, vẫn cứ cố nhìn lên trời, mong về nhà. Mãi sau được ánh sáng hồng xuống đưa lên. Về nhà mừng quá, chẳng chịu đi nữa, có nhìn xuống trái đất thì cũng thấy thích nhưng không đi. Chỉ quanh quẩn ở nhà.
Kể ra thì thấy ở đó đơn sơ, chỉ qua lại lại qua với toàn ánh sáng, nhưng bạn chỉ muốn ở đó, không đi đâu cả. Mình cố dẫn đi vài cảnh khác, thử xem có điều gì mới nữa không, quanh đi quẩn lại vẫn cứ ở đó.
À, thì ra mong muốn được về nhà của bạn lớn quá. Về đó bạn cảm thấy cảm động rơm rớm nước mắt. Chỉ cần thế thôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét