Phương pháp chữa lành bằng Ho'oponopono thật sự rất hay. Mình không học từ ai cả mà chỉ nghe bài hát trên youtube từ lâu rồi. Đến nay mình mới nhận ra, nghệ thuật của Ho'oponopono không nằm trong 4 câu thần chú mà mọi người cứ liên tục đọc hay hát hàng ngàn lần mỗi khi họ cần "clean rác" (- nói theo ngôn ngữ những người bạn hay dùng phương pháp này):
I'm sorry,
Please forgive me,
I thank you
I love you.
Nghệ thuật thật sự nằm ở tần số và cảm xúc.
I'm sorry, please forgive me: phải thật sự quay lại nhìn, hiểu và thương đứa trẻ bên trong, cũng như những kí ức tổn thương từ thời thơ ấu, hoặc các dòng nghiệp quả tổ tiên, dòng nghiệp tiền kiếp và dòng nghiệp cộng đồng xã hội. I'm sorry và please forgive me là chữa lành đứa trẻ bên trong, chữa lành thời thơ ấu, chữa lành tiền kiếp, dòng thời gian, chữa lành mối quan hệ, hợp nhất các phân mảnh linh hồn, siêu thoát các phân mảnh linh hồn bị mắc kẹt, điều chỉnh và thay đổi nhận thức, thói quen, lối sống để không gây thêm tổn hại cho bản thân, vân vân và vân vân rất nhiều để có thể hiểu thấu và thương. Chứ không phải cứ ngân nga suốt ngày để nhanh chóng tống khứ "rác".
I thank you và I love you cũng không chỉ đọc ngân nga cho sớm "clean". Mấy tối nay mình gặp những cơn đau dạ dày rất lạ, lặp lại giống hồi mình còn bóng tối linh hồn 3 năm trước.
Mình thực sự lấy làm lạ và thử tìm mọi cách để khá hơn. Vẫn không ăn thua. Truy tìm nguyên nhân đau cũng chưa ra vì đau do nhiều nguyên nhân lắm. Có thể khối năng lượng nghiệp, do bế tắc kinh mạch, có thể nâng cao rung động, có thể do cộng hưởng năng lượng, do empath, do hỗn loạn trên thế giới, do liên kết năng lượng chặt chẽ với người thân, do tấn công năng lượng, do đồ ăn, do nhiễm độc, do bị hao hụt năng lượng....
Đau quá vẫn không nghĩ ra cách gì. Cuối cùng mình mới nghĩ, cho dù nguyên nhân gì, thậm chí cả do tấn công năng lượng thì mình có thể làm ngược lại những gì họ muốn. Cơn đau làm mình hạ thấp rung động và cảm xúc nặng nề. Bất chợt mình nghĩ, hay là mình làm ngược lại. Gửi ngược lại tình yêu thương (và ánh sáng) của mình tới căn nguyên gây ra cơn đau, cho dù nó là gì, hay dính dáng tới thực thể hay người nào. Vì mình tin rằng bên trong mình đủ có thể làm được điều đó. Và mình làm. Toả ra tình yêu thương đến nguồn cơn của cơn đau ấy, cho dù là bất cứ ai hay linh hồn nào hay ý thức tế bào nào liên quan. Và ... nó hiệu quả. Hết đau.
Linh hồn là ánh sáng. Thật khó để lúc nào cũng nhận thức điều đó, và cũng thật khó lúc nào cũng hiểu chúng ta luôn kết nối và nhận năng lượng từ nguồn. Nhất là lúc cơn khó chịu kéo dài mà mần gì cũng chưa hết. Còn giả sử nếu có thực thể tấn công chúng ta hoặc bám năng lượng vào chúng ta thì họ không hề có khả năng đó. Họ giống như lost soul số 22 trong phim Soul: bị mất kết nối.
Còn là con người, chúng ta còn kết nối. Vậy để tình yêu thương đó đến và toả ra.
Sau trải nghiệm này mình mới thấy rõ, Ho'oponopono thật sự không phải là lời nói suông, nó là cách tập trung và toả ra đúng tần số đó, đúng cảm xúc đó: tần số tha thứ, tần số yêu thương, tần số của lòng biết ơn. Nó không phải là lời nói!
❤ ❤ ❤ Cảm ơn cả nhà đã đọc đến đây.
Nhận xét
Đăng nhận xét