(Tự dưng hôm nay nổi hứng muốn sáng tác truyện, truyện ngắn, chuyện tưởng tượng nên cả nhà đọc bằng tâm hồn mở nhé. Cảm ơn cả nhà.)
***
Tôi ngồi với nỗi buồn của tôi.
Rồi tôi thấy thế giới này thật buồn sâu thẳm. Ở đâu đó trong tôi, đấng sáng tạo nói thế giới này là niềm vui, vui trong mỗi sự trải nghiệm dù là nhỏ nhất của linh hồn.
Nhưng khi ngồi với nỗi buồn của mình, nỗi buồn chiếm hoàn toàn tim tôi, gương mặt và cả thân thể tôi.
Khi tôi nhìn xuống đôi bàn tay mình, tôi thấy đôi bàn tay gầy. Hổng lẽ đôi bàn tay cũng mang theo nỗi buồn sao.
Rồi tôi lặng lẽ nhìn về quá khứ hàng mấy trăm kiếp sống của mình, thoáng thấy nỗi buồn vô tận.
Tôi đã không nhìn thấy nỗi buồn này trước đây, cũng chưa từng ngồi ngắm nhìn nó như bây giờ. Mà hình như nhiều kiếp lắm tôi đã trốn chạy nó.
Nay nó hiện diện trước mặt tôi, một nỗi buồn của hành trình linh hồn tôi, và nỗi buồn của thế giới.
Rồi tôi tự hỏi, thế giới này buồn lắm hay sao? Điều đó có xứng đáng?
Tôi mon men xít lại gần đấng giác ngộ ở trong tôi, tôi hỏi người có thấy buồn không? Người mỉm cười hiền hòa và nhân từ. Người không nói gì cả, chỉ tỏa ra sự trầm lặng nhẹ nhàng như hư không.
Tôi ngồi tựa vào người. Sao con thấy thế giới này buồn thế?
Đôi mắt người vô tận, cao xanh hơn mây trời, sâu thẳm hơn đáy biển, rộng lớn hơn vũ trụ tôi nhìn thấy. Người ở đó, chỉ lặng yên, để mặc tôi dịu dàng với nỗi buồn của mình.
Trời ơi! Đấng sáng tạo cũng không nói cho tôi, đấng giác ngộ cũng không nói với tôi. Tôi ngồi đó, để cho nỗi buồn to lớn dần rồi trong ý nghĩ tôi nói nỗi buồn biến hình thành người để trò chuyện với tôi.
Là một cô gái. Ồ, thật lạ. Một cô gái rất trong trẻo, nếu không nói là thánh thiện. Một cô gái có gương mặt thanh tú, trong veo. Và tôi ngạc nhiên nữa cô gái ấy mĩm cười dịu dàng. Nụ cười của thiên đường. Nụ cười tỏa sáng và ánh sáng đó làm ấm áp trái tim tôi.
Em tên là nỗi buồn sao? Sao em không giống như cảm xúc mà người ta thường thấy, kiểu héo úa ủ rũ, mà em lại xinh xắn đáng yêu và trong trẻo đến ngần này? Tôi hỏi.
Em lại mỉm cười, ôi nụ cười thiên đường thật sự. Nụ cười tỏa nắng trong veo.
Em nói, những ai thật sự nhìn thấy em, hiểu được em, sẽ thấy, đó là vẻ đẹp.
Lúc này tôi nhìn sang, đấng tạo hóa mỉm cười không thành tiếng nhưng ra chừng vui lắm. Rồi tôi cũng nhìn sang đấng giác ngộ, ngài cười rung rinh.
Ôi cái thế giới thật là, sao mọi người có thể cười và đùa với con như vậy???
Con ơi, cho đến khi, con trực diện nhìn thấy nỗi buồn, nhìn thấu và xuyên suốt nó, con sẽ thấy nó cũng rất đỗi hồn nhiên và đáng yêu phải không nào? - Đấng sáng tạo nói bằng thần giao cách cảm với tôi, lại còn nheo mắt cười nữa chứ.
À, chính người tạo ra trò chơi này phải không? Tôi hỏi. Ngài cười nghiêng ngả. Ha ha, vậy là con đã biết rồi đó.
Tôi quay sang nhìn em nỗi buồn, nhìn em như một sinh vật đầy sáng tạo của đấng tạo hóa. Tôi hỏi em, em có hài lòng với bản thể của mình không? Em mỉm cười mãn nguyện.
Trời ơi, tôi lại rối. Vậy rốt cuộc, còn những bạn khác thì sao? Khi tôi hỏi, nhìn xung quanh, đấng giác ngộ và đấng sáng tạo đã biến mất rồi. Em nỗi buồn cũng mất. Chỉ còn tôi với chơi vơi ...
Hết
Liên lạc với mình qua facebook: Lily Garden hoặc trang Trò chuyện cùng chân ngã nhé
Nhận xét
Đăng nhận xét