Một trong những điều quan trọng của sự thức tỉnh là nhận biết cảm xúc của chính mình và chịu trách nhiệm hoàn toàn cho sự hạnh phúc của chính mình.
Đã bao lâu rồi, trong các mối quan hệ, chúng ta giao cho người khác trách nhiệm phải làm chúng ta hạnh phúc.
Gánh nặng đó có quá lớn không?
***
Hồi còn trong giai đoạn bóng tối linh hồn, mình vẫn không nhận ra mình đã từng thao túng cảm xúc của người khác. Nghĩa là muốn họ có những cảm xúc nhất định. Mở rộng ra, có những loại như sau:
☘️ Muốn người đó phải cảm thấy đau khổ (vì đã từng làm khổ mình chẳng hạn)
☘️ Muốn người đó phải cảm thấy hối hận/ân hận (vì mình nghĩ rằng họ đã có hành động gì đó với mình)
☘️ Muốn người đó phải cảm thấy tội lỗi (vì mình nghĩ rằng họ đã bỏ rơi mình)
☘️ Muốn người đó phải cảm thấy khó chịu, áy náy (vì mình nghĩ rằng họ đã làm gì đó mình nghĩ là sai)
☘️ Muốn người đó phải cảm thấy nuối tiếc (vì mình nghĩ rằng họ đã bỏ lỡ một người tốt như mình)
☘️ Muốn người đó cảm thấy xấu hổ (vì mình nghĩ rằng họ có những tính xấu như tham lam hay gì đó)
☘️ Muốn người đó cảm thấy buồn
☘️ Muốn người đó cảm thấy nhớ mình
☘️ Muốn người đó cảm thấy thương mình, yêu mình
☘️ Muốn người đó cảm thấy tôn trọng mình, nể phục mình
☘️ Muốn người đó quan tâm đến mình (và bày tỏ sự quan tâm như nhắn tin, thăm hỏi, tặng quà, rủ đi chơi...)
☘️ Muốn người đó làm điều gì đó cụ thể cho mình (như chở mình đi đâu, nấu ăn cho mình, ...)
☘️ Muốn người đó phải biết ơn mình (vì mình đã làm gì đó tốt cho họ, hoặc mạnh hơn, mình đã hy sinh cho họ, vì muốn họ nhận thấy và biết ơn)
☘️ Và cuối cùng, muốn sở hữu luôn người đó để họ không có những tình cảm tốt đẹp đặc biệt dành cho người khác, mà chỉ dành cho một mình mình thôi.
⚡️⚡️⚡️
Viết tới đây thì mình phải buộc miệng kêu lên, ôi trời ơi, tại sao mình cứ phải thao túng cảm xúc của người khác vậy???
Mà mình cũng không biết rằng mình đang thao túng người khác. Mình cư xử hết sức tự nhiên mà thôi như trách móc và giận dữ. Mình càng hy sinh, càng muốn thao túng. Điều đầu tiên lúc đó là luôn đổ lỗi cho người khác. Vâng. Đúng vậy đó.
😗
Là vì mình chưa hiểu bản thân mình thật sự cần gì nè. Nếu mình cứ luôn thao túng cảm xúc của người khác, thì mình luôn đặt hạnh phúc của mình lên tay người khác và sẽ không có sự bình yên thật sự.
Câu trả lời lâu lắm mới nhận ra. Bên trong mình lúc đó đầy nỗi sợ hãi và khao khát được công nhận, yêu thương.
Rồi dần dần mình nhận ra, người cần quan tâm đầu tiên nhất là chính mình nè (love myself first) 🥰.
Tôi chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của chính tôi!!!
Cảm ơn bạn đã ở đây lắng nghe mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét