Man's rejection is god's protection.
Câu tiếng Anh kia nghĩa là sự từ chối của người đôi khi lại là sự bảo vệ của vũ trụ dành cho ta. Khi ta cứ khăng khăng đòi cái ta muốn, nhưng có được nó có khi không phải điều tốt như mình tưởng. Mà cái dành cho chúng ta, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn nhiều sau đó lại là hướng đi hoàn toàn khác.
Thật khó để nhận ra điều này. Nhất là khi mình đang kêu gào thảm thiết cho một cánh cửa mở, thì nó vẫn cứ đóng. Chờ đợi mãi một cơ hội (kể cả áp dụng luật hấp dẫn - khi mình đang rung động cao) hoặc van xin kiểm soát khi mình đang ở rung động thấp, thì cánh cửa vẫn đóng. Một cánh cửa đóng là cơ hội cho một cánh cửa khác mở ra trong đời mình.
Nhưng cái thời điểm bị từ chối, bị rơi, bị bơ vơ lạc lối hay bị thất bại thảm hại đó, nó không dễ chịu và chẳng nhìn thấy con đường nào khác cả. Nó như ngõ cụt vậy á.
Ly đang viết điều gì à? Tối qua bỗng nhiên có một thoáng chốc mình nhìn lại cuộc đời mình. Nếu ngày xưa mọi thứ thuận lợi, mình vẫn tiếp tục mối quan hệ đó tại Đà Lạt, đi con đường cũ, làm những điều cũ, thì có mình bây giờ hay không? Câu trả lời là không.
Mình bất chợt nhận ra, sự từ chối của họ, sự bỏ rơi của họ, sự bế tắc của dòng thời gian đó lại là cánh cửa để mình chuyển hướng trong cuộc đời, mặc dù ban đầu cũng là mò mẫm trên đoạn đường chông gai.
Nhưng sau hết nhìn lại, ôi mình cảm ơn quá. Vì nếu mình còn ở dòng thời gian đó, mình đã bằng lòng với một vòng tròn nhỏ của cuộc sống, với những mối quan hệ nho nhỏ xung quanh, với những giới hạn và những cảm xúc sợ hãi, ghen tuông, luôn bám chặt thứ mình cần. Còn bây giờ thế giới mình mở rộng ra hơn rất nhiều, nhìn lại mới thấy tuyệt vời.
Chúng ta đã không tin vào vũ trụ, chúng ta kêu gào thảm thiết khi không được cái chúng ta muốn, nhưng không biết rằng cái đó không dành cho ta, không thể đưa ta đi xa, đến nơi ta cần đi, tạo ra cuộc sống hạnh phúc cho riêng mình bằng chính nội lực của mình. Tại thời điểm đó chúng ta xem mình bị đen, bị xui bị bất hạnh, không phải con cưng của vũ trụ, higher self hay spirit guides gì kì quá chẳng ai bên cạnh giúp đỡ mình gì cả.
Mà ngày đó, có giàu trí tưởng tượng nhất, mình cũng không thể hình dung được cuộc sống của mình bây giờ. Nếu nhìn lại và lựa chọn, mình chọn hướng đi của mình hôm nay thay vì hướng cũ. Mà đi hướng này, lại phải đi ngang bóng tối linh hồn, đi qua sự bỏ rơi, sự từ chối, sự thất vọng hụt hẫng và cả tuyệt vọng. Nghe sợ ha, mà vì lúc đó chúng ta đâu thấy con đường dẫn tới đâu.
Con đường là khám phá sức mạnh từ bên trong mỗi chúng ta, sự đủ đầy từ bên trong, hạnh phúc từ bên trong, sự tự do tự chủ cùng một trái tim mở rộng và một bề dày minh triết.
Cuối cùng, chính linh hồn chúng ta đã chọn những thử thách khó nhằn đó, để đánh thức con người thật sự bên trong của chúng ta.
Những ai đang cố gắng đòi cho được cái mình muốn và khổ sở vì nó, hãy thử nghĩ xem nếu có một dòng thời gian hoàn toàn khác, mình sẽ như thế nào.
Nếu là một dòng thời gian trội hơn nữa, mình thấy mình mở rộng hơn bây giờ. Ra khỏi vùng an toàn, không sợ hãi.
Yêu các bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét