Dịp gần đây mình gặp 2 ca về sự hy sinh và cam chịu, mình muốn chia sẻ thêm về việc che giấu tổn thương.
2 trường hợp đều là 2 người vợ rất truyền thống, rất yêu chồng, chăm chút cho chồng và gia đình chồng từng chút một.
Chịu mọi điều thiệt thòi về mình.
(mọi điều thiệt thòi)
Điểm chung của 2 câu chuyện mình được nghe là cả hai không bao giờ thổ lộ hay bày tỏ sự thiệt thòi này. Có những lúc tức giận, mệt, vất vả cũng không than, mà trước mặt chồng luôn tỏ ra vui vẻ.
Trong gia đình luôn kiếm chuyện vui để kể. Làm cho chồng vui. Vô cùng chu đáo.
Người đầu tiên, chồng ngoại tình và kết quả không cứu vãn được, đang giai đoạn ly hôn.
Người thứ hai, chồng chăm đi thả thính dạo, nói dối vợ, có người thứ 3 hơn 1 năm mà vợ không biết. Bây giờ quay về lại với vợ nhưng vẫn còn tưởng nhớ đến người kia.
Cả hai bạn gái của chúng ta đều yêu chồng, cưng chồng, hy sinh để chồng yên tâm làm việc, quán xuyến hết mọi việc trong gia đình, chăm sóc ba mẹ chồng chu đáo.
Cả hai bạn đều sẵn sàng tha thứ cho chồng.
Mình kể từ từ cả nhà chịu khó nha. Bởi vì trong hai câu chuyện, mình vô cùng phục đức hy sinh và cam chịu của hai nàng.
Nàng thứ nhất, vì rất nhiều lần che dấu tổn thương và nuốt tất cả mọi thiệt thòi vào trong nên bên trong nàng bỗng nhiên có lúc bùng phát cơn giận dữ dội mà nàng không kiểm soát được. Sẵn sàng ném đồ đạc, lao vào đánh chồng luôn (đánh cũng nhẹ mà). Đặc biệt là nguôi giận liền ngay sau đó và còn xin lỗi chồng nữa. Mà chồng nàng đi ngoại tình mất rồi, muốn chia tay nàng để đến với người khác. Nàng che dấu cảm xúc rất giỏi, dẫu vừa mới cãi nhau một trận tanh bành với chồng thì khi nàng đi ra đường, đi làm việc, mặt nàng vẫn tỉnh và tươi tắn không để lộ bất cứ sự xáo trộn hay tổn thương nào.
Nàng thứ hai, rất nhiều lần che giấu tổn thương, thế nào cũng cam chịu. Nhưng ít khi nào nổi nóng hay giận ai lâu. Lúc nào cũng cưng chồng. Nàng cũng đau khổ khi chồng lăng nhăng hay ngoại tình mà khi nàng hỏi, chồng bình tĩnh trả lời y như chẳng có gì sai hoặc biết chắc rằng nàng thể nào cũng tha thứ và luôn dịu dàng.
Trái với nàng thứ nhất, vừa yêu chồng vừa giận và hận, thì nàng thứ hai hông có giận, chỉ hơi buồn thôi.
***
Mình hỏi, nếu chồng bạn vẫn tiếp tục lăng nhăng thì bạn sẽ làm thế nào?
Bạn nói có lẽ sẽ chịu đựng vậy.
Hỏi quanh một hồi mình nhận ra bạn ấy sẵn sàng cam chịu luôn. Mình hỏi về ba mẹ bạn, ba bạn cũng vậy, mẹ bạn cam chịu suốt một đời (tới giờ tầm 60 rồi đó thôi).
Mình hỏi, có phải tính cam chịu này bạn kế thừa từ mẹ mình không? - Có lẽ vậy.
Mình để bạn tưởng tượng khi bạn có con gái, con rể bạn lại lăng nhăng, và vì con bạn từ nhỏ đến lớn nhìn thấy mẹ mình cam chịu ba, rồi mọi thứ cũng qua, thì sẽ thấy việc người chồng lăng nhăng cũng không sao và cũng cam chịu phải không? (Y như bạn đã từng chứng kiến mẹ bạn cam chịu từ nhỏ - vì mẹ cũng đâu còn cách nào khác?)
- Có lẽ vậy
Mình hỏi, với một người mẹ, nhìn con gái mình sẽ giống bạn, nghĩa là cũng sẽ cam chịu một đời, rồi tới đời cháu chắt cũng vậy, bạn thấy sao?
- Không muốn như thế
Tới đây bất giác bạn nhận ra, có sự liên quan và truyền thừa từ đời này sang đời khác, bạn cứ nghĩ một điều nhịn chín điều lành, cũng chỉ là một mình bạn chịu thiệt thòi một chút mà tất cả gia đình đều êm ấm vui vẻ. Hoá ra, đâu phải chỉ mình bạn, khi bạn chịu thiệt thòi, con gái cũng sẽ thế, hoặc bạn có con trai, con dâu bạn cũng thiệt thòi!
Bạn bừng tỉnh.
- Vậy phải làm sao?
- Vậy phải làm sao? (mình hỏi lại)
Bạn nói phải phản đối. Phải bày tỏ thái độ, phải nói chuyện với nhau. Không thể để đời con cháu khổ được.
***
Tới đây bạn bỗng nhớ, lúc trước có lần bạn buồn, chồng bạn nhìn thấy, hỏi em có chuyện gì vậy, bạn lại mỉm cười và nói không có gì đâu. Chồng cũng hỏi lại có chuyện gì mà bạn tươi cười rồi nói không có gì. Bạn nhớ lúc bạn hỏi chồng có sao không chồng cũng không trả lời.
Hoá ra, khi bạn che giấu cảm xúc, chỉ chừa lại niềm vui cho chồng thì chồng bạn âm thầm cảm thấy mình không được cô ấy tin tưởng, cô ấy chẳng chia sẻ cảm xúc hay những suy nghĩ của cô ấy. Nên dần hai người không chạm vào được cảm xúc của nhau. Những lần sau, chồng cũng không hỏi nữa, vì biết rằng vợ cũng cười rồi bảo không có gì.
Bạn cũng nhớ, lúc bạn hỏi chồng mà chồng không chia sẻ thật lòng, mặc dù bạn biết có chuyện gì đó bạn cũng khó chịu vậy, vì chồng không chia sẻ nữa. Từ đó trái tim hai người cách xa nhau.
Bạn không cho chồng cơ hội hiểu bạn, chăm sóc bạn, quan tâm bạn. Thì người chồng đâu có cảm thấy giá trị gì với bạn.
***
Nói tiếp một hồi tới chuyện phụ giúp việc nhà. Chồng được cưng lắm, đi làm về tắm xong ăn, xong ngồi coi điện thoại, chơi game rồi đi ngủ trong khi bạn vừa dọn chén, rửa chén, quét nhà, lau nhà, giặt đồ, phơi đồ, cất đồ, đổ rác …
Mình lại giở bài cũ hỏi tiếp: bạn có muốn con cái bạn sẽ y chang thế không? Con gái thì làm hết tới lúc đi ngủ mệt quá rồi đâu có sức chiều chồng. Con trai thì lười mà vợ nó thì tất bật?
- Không!
Vậy phải làm sao?
…
Chúng mình cứ hết chuyện này đến chuyện khác, bạn nhìn sâu hơn một tí, có những thứ vô tình, chúng ta để lại cho thế hệ sau!
Nhận xét
Đăng nhận xét