Vài ca gần đây mình gặp những chuyện rất là thương và vừa nghe vừa gãi đầu vừa quệt mồ hôi luôn.
Lớn hơn 30 tuổi rồi mà bạn vẫn còn khổ sở vì tính "ganh tỵ" của bạn khi có người giỏi hơn, xuất sắc hơn bạn. Người ta không làm gì bạn bạn cũng thấy khó chịu và muốn xa cách. Mỗi lần họ nói chuyện với bạn bạn cũng không bình thường được. Bạn tìm mọi cách để giỏi hơn họ, hoặc sẽ giỏi hơn họ ở những mặt khác.
Bạn khổ sở với tính đó mấy chục năm luôn cho tới đỉnh điểm, người giỏi hơn bạn gặp bạn nói thẳng bạn dở ở điểm nào.
Thật là đau lòng quá đi, cảm giác này chịu hông có nổi.
Trong ca chữa lành bạn quay về kỉ niệm thời thơ ấu, đối diện lại những cảm xúc khó chịu khi bạn chỉ đứng nhì lớp mà không phải đứng nhất, và những lần bị bạn bè nghỉ chơi.
Mình cũng nhớ lại, có những lần nhìn thấy trẻ con bị mấy đứa khác tẩy chay/ nghỉ chơi thì buồn lắm, tủi thân lắm, kiểu khóc mà bất lực. Vì tụi trẻ con rất thích được chơi với nhau, càng thích được quan trọng nữa.
Lúc đó, những người nghỉ chơi với bạn có gì bạn cũng về nhà đòi ba mẹ mua cho cái đó, làm gì cũng chạy đua vũ trang cho tới tận sau này, đi sang nước ngoài rồi tính cách chạy đua vũ trang vẫn còn bên trong bạn.
Bạn phải có nhà đẹp hơn, to hơn, thành công hơn, chồng ngon hơn…
…
Thật thương!
Trong ca chữa lành bạn gặp Chúa và các Thánh, ở bên họ bạn bình an hơn, và mở lòng với các bạn nhiều hơn, tha thứ cho các bạn ấy nữa.
Nhưng một lúc khác nhắc lại chuyện cũ thì cảm giác “đau khổ” vẫn cứ còn, vẫn cứ khó chịu khi mình chưa phải là NHẤT.
Mà mình đâu có làm top of the world được đâu!
Tâm lý con người thật khó ha.
Sau một hồi nữa gặp các thiên thần và các Thánh bạn lại thoải mái trở lại.
Sau ca này mình bỗng nhớ, ngày xưa mình có từng doạ nghỉ chơi với ai hông ta?
Rồi còn lỡ đứng đầu lớp hồi cấp 2, cấp 3 có làm trái tim ai đau khổ? Hức hức, I’m sorry, please forgive me!
Nhận xét
Đăng nhận xét