Năng lượng ngày 8-8 lôi lên trong mình một vài thứ. Đâu đó là những nỗi nhớ man mác của những cảnh có lẽ từ các kiếp sống khác.
Một ngày trấn tĩnh lại. Tự nhủ rằng, mỗi cảnh sống trong hiện tại cũng đẹp và thơ mộng vậy. Dù là cảnh đứng tựa cửa sổ ngắm hoàng hôn hay vào bếp nấu ăn. Cảnh đêm khuya lặng lẽ ngồi cầm tiêu mà không thổi (tại đang mệt 😅 và thổi khuya thì sao hàng xóm ngủ)
Xen lẫn đó vẫn có những cảnh êm đềm của thảo nguyên của lồng lộng núi đồi, của tiếng vó ngựa, của người tương tư, của những thời chinh chiến ...
Nhờ 1 bạn chấn chỉnh cho, đưa về thực tại. Chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng!
Cuộc đời nào cũng có những ý vị cả. Và cuộc đời nào cũng có những tổn thương, những điều chưa đạt được. Kiếp nào cũng có thể thành phim cả.
Chỉ tại giây phút này, có ngộ được gì không thôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét