Lúc ngồi bãi biển, trong tâm trí bỗng dưng chiếu 1 cảnh như ở một cõi giới nào đó trong suốt, đoạn hội thoại của một linh hồn trẻ trong trẻo và một linh hồn già ôn tồn điềm tĩnh, uy nghi mà tràn đầy yêu thương.
Linh hồn già: con có biết, có một thế giới nơi người ta sống dựa trên nỗi sợ hãi và thao túng? Nơi người ta quên mất chính họ và rượt đuổi theo những ảo ảnh?
Linh hồn trẻ (có vẻ là mình), tỏ vẻ rất ngạc nhiên: có thế giới như vậy sao?
Lúc đó chợt nhận ra ở cõi giới đó, mọi thứ trong suốt, thuần khiết, chỉ có tình yêu và ánh sáng.
Linh hồn trẻ (ngây thơ): sao có thể như thế được nhỉ. Làm sao mà họ không nhìn thấy được tư tưởng hay cảm xúc của người khác và mọi thứ, nhìn thấy rõ thì sao còn sợ và bị thao túng? Và họ nhìn được ánh sáng thuần khiết trong họ thì họ đâu còn làm hại lẫn nhau?
...
Hồi tưởng kết thúc. Tự nhận ra rằng, có phải sau hội thoại đó, là một sự tò mò muốn viếng thăm cái thế giới đó không? Mà muốn tìm cách để người khác thấy được mọi thứ trong suốt để không sống trong sự sợ hãi thao túng và mất kết nối với bản thể thiêng liêng của họ, quên mất rằng họ chính là sự sáng tạo và đầy nhiệm màu.
Và cũng tự hỏi rằng, phải chăng khi tới đây rồi cũng lại mắc kẹt như bao con người khác??? Cũng thấy đầy bơ vơ, lạc lõng, lạc lối, yếu đuối mong manh?
#fantasy_on_earth
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa