Khi tôi hai tuổi, bác sĩ nói với mẹ tôi rằng tôi bị chậm phát triển. Khi còn bé, mẹ tôi nhận thấy rằng tôi dường như luôn ở trong một thế giới của riêng mình. Tôi thậm chí có thể nhớ mình đã nằm trong một cái cũi lớnvà thấy mẹ tôi đang cúi xuống chỗ tôi. Xung quanh mẹ, tôi thấy rất nhiều sinh linh sáng ngời ánh cầu vồng tuyệt đẹp: họ to lớn hơn tôi nhưng nhỏ hơn mẹ. Họ to tầm đứa trẻ ba tuổi. Những sinh linh này lượn trong không khí như những chiếc lông chim. Tôi nhớ tôi đã với tay đến họ nhưng thường không với tới. Tôi rất hào hứng với những sinh linh này và ánh sáng tuyệt đẹp của họ. Lúc đó tôi không hiểu những gì tôi thấy khác với những gì mọi người thấy ra sao. Phải sau này tôi mới biết điều đó và người ta gọi các sinh linh đó là các thiên thần. Vài tháng trôi qua, mẹ tôi để ý thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó mặc dù bà cố gắng gây sự chú ý với tôi. Thật sự là tôi đã ở nơi khác. Tôi luôn đi chơi với các thiên thần, nhìn họ đang làm gì, nói chuyện và chơi với họ...
Nhận xét
Đăng nhận xét