Nhân mùa Phật Đản, mùa kỷ niệm ngày đản sanh của Đức Phật kính yêu, một idol lý tưởng của hàng vạn triệu sinh linh trong cõi ta bà, mình chia sẻ ít kinh nghiệm mình và chị (người đến với mình trong ca chữa lành) đã trải qua.
Chị, vốn là người của hành động và mong muốn đạt thành tựu một cách rõ ràng, làm gì phải nhìn thấy hiệu quả. Chị không phải là con người của lý thuyết, chị bắt tay vào thực tế, làm việc không biết mệt, hết dự án này đến dự án nọ, hết chương trình này đến chương trình nọ. Chị làm được rất nhiều điều cho những người xung quanh chị. Năng lượng sống bên trong chị dạt dào và bùng nổ như cả núi lửa.
Rồi tới một ngày, những vấn đề tâm lý do cú sốc trong chuyện tình cảm, chị bị trầm cảm. Cũng từ đó, chị dừng lại mọi thứ, rồi bắt đầu hành trình tâm linh. Chị học, chị đọc và áp dụng rất nhiều những phương pháp tu tập.
Đức Phật dạy buông bỏ, chị buông bỏ thật sự luôn. Không làm việc nữa, không làm từ thiện nữa, không kinh doanh nữa. Tiền để làm gì, chị không cần. Rồi giai đoạn chị muốn tu sâu hơn, ăn chay, ở hẳn ở nhà luôn trong 2 năm (cũng là năm dịch), không làm gì. Đúng nghĩa không làm gì, chỉ có thiền, và quay vào trong, đúng như những gì đức Phật dạy.
Chị vẽ tranh đức Phật tuyệt đẹp.
Rồi sau hai năm, có vẻ vấn đề càng trầm trọng hơn, sức khoẻ xuống dốc, năng lượng trồi sụt, bế tắt, lẩn quẩn. Cũng có lúc chị tự hỏi, đời như thế này cũng chán nhỉ, cứ ăn rồi thảnh thơi, nghỉ ngơi, buông bỏ, thiền, và không làm gì. Cũng chán nhỉ. Nhưng chị không biết vấn đề nằm đâu. Chị cũng rất muốn tu như Phật, muốn tinh tấn mà sao nó bế tắt thế này.
Rồi chị nhận ra, hai năm qua chị theo hành trình tâm linh, thực hành đúng như kiểu một nhà sư và không làm gì.
Giai đoạn tĩnh lặng 2 năm đó cũng rất quan trọng để chị dừng lại và soi chiếu mọi thứ, để quay vào bên trong, để tu. Nhưng mà tu như kiểu ông sư thì không phải là chị lắm.
Chị vốn là núi lửa, là người của công việc và hạnh động, là người xây dựng, người kiến tạo, nay trở thành người ngồi không, thiền, ngồi tụng kinh, ăn, ngủ, chỉ thế thôi. Nó không phải là con người của chị.
Chị học Phật, tu theo Phật, đi con đường Phật đi, nhưng không có nghĩa chị trở thành nhà sư (ở nhà ở không) như thế.
Đức Phật là idol, là model sáng chói về hành trình tâm linh, đức Phật bỏ nhà cửa, bỏ công việc triều chính, bỏ vợ bỏ con, chỉ ngồi tu thiền, rồi giảng pháp.
Nhưng đó không hợp lắm với chị. Hãy tưởng tượng tất cả mọi người trên thế gian học Phật, đi theo Phật, bỏ nhà bỏ cửa bỏ làm việc, chỉ ngồi tĩnh lặng tu thiền, ăn đọt sương, uống nước suối cũng được, thì thế giới này không tồn tại nữa.
Thế giới cần người học Phật, tu Phật, buông bỏ sự dính mắc, cần thiền, nhưng không phải không làm gì hay copy nguyên hình mẫu nhà sư.
Cần người tạo dựng, người làm việc, chăm lo cho người khác. Cần bác sĩ, kĩ sư, cần nông dân, công nhân, thợ các ngành nghề, xây dựng, đầu bếp, nghệ sĩ, ngân hàng, những người làm công tác bảo vệ trật tự như công an, quân đội, giáo viên, buôn bán, vận tải ... để phục vụ.
Trở lại với đôi tay và khối óc, với cơ thể đầy sinh lực và hành động, cùng với trái tim và sự tỉnh thức của Phật. Làm những vai trò chị muốn làm trong cuộc đời, chứ không hẳn cứ phải đóng vai trò nhà sư trên hành trình tâm linh nhé.
Nhắc mình cũng vậy, một thời mình bay, không lo vật chất, không chạm đất, cứ theo lý tưởng tu hành. Nay đỡ hơn rồi, tu nhưng vẫn không có nghĩa là ngồi không nhé.
Còn bạn, nếu con đường của bạn là trở thành nhà sư, mình vẫn rất ủng hộ bạn nhé.
🙏🙏🙏
Mùa trăng tháng 4 (âm lịch) 2022
Nhận xét
Đăng nhận xét