Gần đây có một trào lưu vui là đi chữa lành, hở xíu là đi chữa lành. Và cũng có thêm trend chế diễu trào lưu ấy. Với góc nhìn của mình thì cả hai bên cũng đều dễ thương cả.
Thế hệ cứ hở ra đòi đi chữa lành là những người trẻ, và những người đã cảm thấy chịu không nổi nữa với hoàn cảnh hiện tại của họ. Mấy năm trước trào lưu bỏ phố về rừng cũng vậy, vì mọi người cảm thấy ngột ngạt nơi thành phố, muốn tìm về thiên nhiên bình yên. Và thậm chí có nhiều người còn muốn xa lánh loài người.
Thường mọi người đi chữa lành hay đi du lịch hay thích tìm về với thiên nhiên, với không gian mở. Ngồi nhà bức bí thì thích ra ngồi quán cafe có không gian đẹp hơn, nhiều cây xanh và hoa. Đi du lịch cũng lên núi lên rừng, đi biển và đảo. Vì sao mọi người thích đi vậy? Bởi vì nhu cầu tự nhiên cần kết nối với thiên nhiên. Ở trong văn phòng, hay ngôi nhà chật hẹp, kín bưng bịt bùng, thèm những làn gió mát tự nhiên, thèm tắm sông tắm suối, tắm biển, thèm mở tầm mắt nhìn mênh mông màu xanh, bầu trời, và cây cỏ. Ở thành phố nhiều bê tông quá, có lúc cũng hơi ngột ngạt nên đi thôi. Nếu có đi resort cũng là bởi ở resort có nhiều không gian tươi mát ngoài trời. Nhu cầu tự nhiên mà.
Cũng có một ý kiến vui, ý nói chữa lành chỉ dành cho những người có tiền thôi, còn nếu không có tiền thì hãy mạnh mẽ lên, lo làm việc đi. Cũng có phần đúng, những ai đang ở những hoàn cảnh rất bức bối nhưng không dám rời đi, thậm chí là một chuyến đi nghỉ dưỡng 2 ngày cũng khó một phần do thiếu điều kiện. Chứ có điều kiện thì đi chơi sẽ giúp cân bằng lại mà. Không đi chơi được thì online, tìm hiểu và đọc rất nhiều điều mới lạ, làm quen với những người bạn đồng tư tưởng mà họ toàn ở xa. Vì nhu cầu kết nối, con người thật sự là có nhu cầu đó. Nếu không kết nối được với những người xung quanh như gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, thì vẫn cần kết nối, và tiếp tục tìm ở những nơi khác. Và tham gia nhiều khóa học bởi vì sự thôi thúc họ muốn biết nhiều hơn, muốn phát triển nhiều hơn về lĩnh vực tinh thần, muốn cải thiện hơn về cảm xúc và chất lượng cuộc sống. Dành nhiều thời gian hơn cho sở thích cá nhân để chăm sóc tâm hồn của mình.
Vừa rồi có một người chủ doanh nghiệp chia sẻ rằng đi bar xong cũng không thấy vui mà thấy trống rỗng. Trống rỗng vì nội tâm chưa được thỏa mãn, có lẽ nội tâm của anh cần chiều sâu hơn là chỉ quẩy thật sung rồi say rồi trống rỗng khi về.
Trong sự chuyển đổi thời đại này, có những giá trị trước đây dễ làm mọi người thỏa mãn, hay cam chịu, hay sợ không dám đối diện, không dám lên tiếng, giờ lại không. Họ bắt đầu đặt câu hỏi: liệu tất cả những điều này có giá trị gì? Liệu cuộc đời mình có ý nghĩa gì? Vì câu hỏi ấy cứ ở mãi trong đầu họ, nên họ đi tìm thôi. Và hở một tí rãnh ra là đi tìm cũng là điều dễ hiểu mà.
Dần dần thấy tư duy của những thế hệ đi trước đã khó bắt kịp với thế hệ trẻ. Các ông bà ba mẹ cũng dần chấp nhận những đứa con lớn tuổi chưa lập gia đình, hoặc lập gia đình rồi ly hôn vì không hạnh phúc, hoặc tự dưng bỏ ngang đi theo một hướng mới hoàn toàn. Những áp lực, ức chế cũ cũng dần bị thay thế, bởi mọi người dần học cách tự yêu bản thân nhiều hơn và đi tìm lại chính mình.
Dẫu có rất nhiều người trong giai đoạn chuyển đổi này rơi vào tình trạng khủng hoảng về niềm tin, về định hướng, thì giai đoạn này vẫn rất quan trọng, nó tạo ra bước ngoặc chuyển đổi về sau. Nếu không thấy có gì đó sai sai thì làm sao tìm ra điều đúng để làm. Thấy sai sai mà chưa biết sai ở đâu, và chưa biết khắc phục thế nào thì đang rơi vào khủng hoảng. Có khủng hoảng thì cũng cần chữa lành. Hoặc đơn giản đi đến một nơi xa để tâm trí thanh thản, năng lượng môi trường thay đổi để dễ nhìn lại bức tranh toàn cảnh hơn. Những người hay phản đối người khác đi chữa lành có lẽ thấy những phương thức hay suy nghĩ của người khác chưa phù hợp, bản thân họ thấy họ không có vấn đề gì, vẫn đang yên ổn và vui vẻ. Thì mình chúc mừng họ thôi, họ không bị áp lực, không khủng hoảng, không bức bí, không có nhu cầu thay đổi. Hoặc họ có nhưng họ tìm ra được các phương pháp để tự mình vượt qua mà chẳng cần đi đâu, chẳng cần đọc sách, chẳng cần giao lưu, chẳng cần tham gia học hỏi thêm. Cũng tốt mà.
Còn mình, cứ hở ra một tí là mình sẽ chạy ra ngoài thiên nhiên. Bữa thì ra bờ sông hóng mát, bữa thì đi biển, bữa thì đi bơi. Lâu lâu đi leo núi. Gần thì ra công viên đi dạo. Cứ hở ra là mình đi vậy á. Và hở ra là mình thích trò chuyện sâu với mọi người. Và hở ra là mình nói về chữa lành 😂
Ảnh là nhạc nước ở Quảng trường Đà Nẵng.
Lily Garden
Dolores Cannon là một bậc thầy thôi miên nổi tiếng trên thế giới với hơn 40 năm kinh nghiệm thôi miên tiền kiếp và khám phá những kiến thức huyền bí về lịch sử trái đất, lịch sử loài người. Bà đã vén tấm màn bí mật về quá khứ cũng như tương lai của nhân loại trên quả địa cầu này. Phương pháp thôi miên của bà đưa chúng ta quay về với chân ng ã để tìm câu trả lời cho tất cả những vấn đề chúng ta gặp phải trong kiếp sống hiện tại, giúp chúng ta chữa lành những bệnh tật của thân thể một cách kỳ diệu và nhanh chóng, đồng thời hé lộ cho chúng ta về những kiến thức quý báu mà nhân loại đã lãng quên. Đó là những kiến thức về những nền văn minh chưa từng có trong sách lịch sử như Atlantic, những tài liệu về người ngoài hành tinh và các chu kỳ tận diệt của trái đất... Dolores Cannon viết rất nhiều sách dựa trên những bản ghi chép từ hàng ngàn ca trị liệu của bà. Các sách đã được dịch sang tiếng Việt, 3 cuốn này do bạn Pearl Crystal dịch: 1. Vũ trụ xoắn - Quyển 2: https://dri
Nhận xét
Đăng nhận xét