Mình gặp T online từ mấy năm trước. Mình muốn viết tên em rõ ra nhưng không được phép vì để bảo vệ danh tính của em, và em cũng muốn làm một người bình thường tránh khỏi những xô bồ bon chen của xã hội.
Câu chuyện về T như một khoảng lặng, mà mình đã dành nhiều thời gian một mình nghĩ về nó. Nhưng là một câu chuyện mà mình rất muốn viết ra. Nó đã truyền cảm hứng cho mình, và mình nghĩ cũng sẽ truyền cảm hứng cho các bạn.
Lần đó T gặp mình với hy vọng mình sẽ giúp em tìm ra được hướng đi cho cuộc đời, những trăn trở của tuổi trẻ luôn thường trực. T rất xinh, nét dịu hiền, là người hướng nội. Lời nói nhẹ nhàng, chậm rãi. Một vẻ đẹp mà chúng ta đối diện sẽ tự động chậm lại ở cái tĩnh toát ra từ em. Rất tiếc, lần ấy mình chưa giúp em được, cũng hẹn một ngày nào đó sẽ làm tiếp. Ngày đó đến nay vẫn chưa xảy ra.
Không hiểu sao mình cũng thấy mình viết dài và chậm, có lẽ câu chuyện chậm rãi về một người thiên hướng tĩnh và cho cái tiêu đề Không sợ hãi thì cần chậm lại chăng? Mình cũng không biết.
Nhưng nếu đọc đến đây mà không chán thì tiếp tục nhé.
Lúc ấy T đang là sinh viên của trường đại học Kiến Trúc Hà Nội, nhưng mà cái ngành em học thì chẳng nghệ thuật gì mấy, ngành của kĩ sư công trình. Là người con gái nhẹ nhàng, hướng nội, không vội vã và có phần rụt rè, có vẻ không hợp lắm. T sống khá khép kín trong quãng đời sinh viên, ở trọ cùng với chị gái học sư phạm vừa mới ra trường. Tiền trọ và ăn học đều do những đồng lương đầu tiên của chị gái trang trải, nên thực sự chỉ vừa đủ và tằn tiện. T không đua đòi, cũng chẳng đi chơi. Chỉ đi học rồi về. Tâm lý T hoàn toàn bình thường, chỉ là sống rất lặng lẽ.
Có một lần, T đọc một bài báo kể về một người đi xin xác của những bào thai bị bỏ để đi chôn. Bài báo đó chạm vào tim và T cố gắng liên lạc với nhà báo hỏi thăm về người con trai đó để hỗ trợ họ thực hiện. Nhưng đến nơi thì họ bảo họ không cần T hỗ trợ. Họ tự làm. Sau này T biết người đó có cả một ê kip đằng sau để đăng bài và quyên góp từ thiện cho việc đó.
Chiều đó T bắt xe buýt ra ngoại thành Hà Nội, cách tầm 40 km, đến một nghĩa trang thai nhi. T phải đi bộ một đoạn xa giữa trời nhá nhem tối, cũng không nghĩ tới chút nữa sẽ đi bằng gì để về lại Hà Nội. Thôi thúc là cứ đi. T gặp một chú ở nghĩa trang chôn thai nhi và bày tỏ với chú T muốn làm việc này. Chú nói nếu con muốn làm, con hãy hiểu rằng, dù ngày nắng hay ngày mưa, ngày nóng nực hay rét buốt, dù cho có bất cứ chuyện gì thì khi có điện thoại gọi, con đều phải đến nhận, được không? T bằng lòng.
T bắt đầu đến những phòng khám có những dịch vụ phá thai để nói họ cho T xin những bào thai bé nhỏ về chôn cất. Với các phòng khám đó, những bào thai bị bỏ giống như phụ phẩm hay rác thải y tế rồi họ cũng vứt vào sọt rác mà thôi. Họ cũng đồng ý để T làm.
Chú ở nghĩa trang có liên hệ với một số người mang đến cho T một cái tủ đông, đặt trên chỗ đầu giường trong căn phòng trọ của hai chị em. Từ đó, mỗi lần có điện thoại là T lại đến lấy. Ngày đầu tiên, họ giao cho T 5 cái túi ni lông màu đen, mỗi túi có ghi tên của người mẹ. T bỏ vào ba lô, lên xe buýt về nhà, cất vào tủ đông ngay trên đầu giường. Chờ đến cuối tuần hoặc 2 tuần một lần T mới rãnh để đi về nghĩa trang ở ngoại thành và chôn các em ấy. Khi nhận những bào thai đó, T nói hãy đi theo chị, chị sẽ đưa các em về nơi sáng và ấm áp hơn.
Mục đích của T là muốn đưa những linh hồn các đứa trẻ về nơi ấm áp và tươi sáng hơn. Có lần, một người bạn của T xem Tarot và nói T có mấy vong nhi đi theo. Với người khác nghe vậy có vẻ sẽ sợ hãi, còn T cảm thấy rất vui vì được như ý nguyện, linh hồn các bạn nhỏ đi theo mình, ra khỏi nơi đau khổ ấy để về nơi sáng và hạnh phúc hơn. T cầu nguyện cho các bạn nhỏ.
Đều đặn mỗi lần có điện thoại T đều sắp xếp đi, chẳng kể mưa gió hay lạnh lẽo như thế nào. Có lần, vì người ta để lâu bên ngoài, mà trời nắng, nên những phần bị phân hủy bốc mùi. T không biết, vẫn bỏ vào ba lô lên xe buýt. Trên xe mọi người phát hiện ra mùi phân hủy, T vội xuống xe và đi bộ từ đó về nhà.
Sau này, có một anh trai, tình cờ quen biết, cũng lặng lẽ 5 giờ sáng cuối tuần chở T bằng xe máy từ thành phố về nghĩa trang chôn cất. Hai anh em cứ lặng lẽ đi trên xe, lặng lẽ làm và cũng không nói với nhau thêm câu nào. Anh ấy cũng có bạn gái. Sau này anh chia tay và tiếp tục sang Hàn du học thạc sĩ hay tiến sĩ gì đó. Anh cũng chưa kết hôn.
Một vài phòng khám mà họ hay gọi cho T, họ nói có người con trai đến cũng xin thai nhi nhưng họ nói có T rồi (là người con trai trong bài báo lần trước). Có một số phòng khám T nhường lại cho anh đó và đi tìm những cơ sở xa hơn. Ngày mưa hay nắng, nóng hay lạnh, cứ lặng lẽ âm thầm. Không đăng tin hay nhờ ai quyên góp, tự mình làm một mình, tự chịu các chi phí đi lại. Và sau có thêm người anh chở về nghĩa trang các cuối tuần. Vậy thôi. Thỉnh thoảng các bác sĩ ở những cơ sở đó gửi cho T 50 hay 100 ngàn để đi lại.
Một năm đều đặn như thế trôi qua. T không chơi với bạn bè, cũng không có người yêu, mà cũng không muốn có người yêu. Càng không muốn bản thân phải rơi vào trường hợp như những người mẹ trẻ bị lỡ vậy cả. Có lần vì phòng khám xa, họ gọi T đến trước. T đến ngồi ngoài chờ, có người mẹ khóc mãi, không muốn làm việc ấy. Chị ấy cũng có 2 đứa con rồi, lần này lỡ và chồng chị không muốn giữ lại. Chị ấy khóc mãi. Ngồi chứng kiến cảnh ấy rất là đau lòng. Rồi những lần khác cũng đi sớm, ngồi chờ người ta sắp làm việc đó, trong lòng T khó tả lắm, rất muốn nói với họ đừng làm, nhưng mà đâu có can thiệp được. Thật sự bứt rứt và xót xa. Có những lần, nhận những đứa trẻ bị cắt rời không trọn vẹn nữa, T đau xót lắm, nhưng làm thế nào bây giờ?
Một năm cứ thế lặng lẽ trôi qua, và rồi nhân duyên ấy cũng đến hồi kết. T cảm thấy nó không còn đủ ý nghĩa nữa. T muốn làm điều gì đó tốt hơn nhưng cũng không biết phải làm như thế nào. Lúc đó cũng gần tốt nghiệp, chị cũng lập gia đình và dọn ra ở riêng, T dọn đến ở chung nhà người bà con, và công việc đó cũng kết thúc. T bàn giao lại số điện thoại của những phòng khám đó cho anh trai trong bài báo, người mà đã truyền cảm hứng cho T làm việc này, để họ tiếp tục công việc của họ.
T tốt nghiệp, ra trường làm công trình tầm 2 năm, cũng rất là khó khăn khi thân nữ giữa rất nhiều người đàn ông ở công trình. Có một anh kỹ sư trong nghề đã hỗ trợ và chỉ bảo cho T rất nhiều trong 2 năm đó. T quý anh và xem như anh em. Anh có tỏ tình nhưng T từ chối vì bản thân không muốn dính gì đến tình yêu cả. Sau khi chứng kiến những đứa trẻ bị bỏ thì cũng khó mà nghĩ đến chuyện sẽ muốn có con sau này. Anh ấy vẫn hỗ trợ T trong công việc. Một ngày anh nói anh bị ung thư gan giai đoạn cuối, ảnh còn rất trẻ, mới 30, đã phấn đấu nỗ lực rất lớn cho sự nghiệp và mở được công ty riêng. T thương anh ấy và nói muốn giúp chăm sóc hỗ trợ anh như người em, nếu anh cần T chăm sóc hay đưa đi viện, T rất sẵn lòng làm điều ấy vì anh. Nhưng anh không nỡ khiến một người con gái vì mình chịu khổ, anh từ biệt Hà Nội về quê, mất liên lạc. Cũng chẳng biết bây giờ anh ấy ra sao, có còn sống hay không nữa.
T cũng đã không trụ nổi với nghề, T bỏ về nhà với ba mẹ, rồi gặp một người làm nghề thủ công, T lấy chồng. Hai năm rồi vẫn chưa có con, mà T cũng chưa muốn có con, T vẫn suy nghĩ về hướng đi của cuộc đời mình. T thấy ngồi ở nhà làm thủ công, T có được thời gian dành cho chính mình. Không áp lực, không suy nghĩ, không tiếp xúc với mọi người, chỉ có những người thân thương yêu bên cạnh. T cảm thấy thoải mái với điều đó. Hai vợ chồng thu nhập cũng vừa đủ sống, người chồng cũng thương yêu. Họ vừa chở nhau đi phượt từ Hà Nội vào Tây Nguyên rồi vòng về Hà Nội. Cả hai ghé ngang qua Đà Nẵng và T nhớ đến mình. Mình lại có dịp ngồi cùng em, nhìn thấy sự dịu dàng yên tĩnh trong tâm hồn ấy. Cũng nhìn thấy những trăn trở về cuộc đời vẫn còn bỏ ngỏ từ ngày em ấy gặp mình online. Vẫn còn đang chờ câu trả lời.
Đôi khi có những giai đoạn chúng ta sẽ không biết trước được câu trả lời. Chính là để chúng ta tự bước đi và trải nghiệm. Có những trải nghiệm cần phải trải qua, để là nền móng của những nhận thức và kinh nghiệm cần thiết sau này.
Đôi tay thoăn thoắt tỉ mỉ làm hàng mỗi ngày, có lẽ T vẫn còn trăn trở mình sẽ làm gì trong đời mình đây? Làm điều gì đó ý nghĩa? Sẽ như thế nào đây?
Mình hiểu, sẽ có lúc nào đó gặp lại, lúc đó sẽ sẵn sàng cho một giai đoạn mới, một hành trình mới, một sứ mệnh mới. Nhưng mà, sống giữa đời thường, làm điều bé nhỏ với một trái tim thuần khiết, đã là đủ cho một ánh sáng lóe lên trong đêm đông, để giúp soi đường cho những linh hồn lạc lối.
Sau này T nghĩ T cũng sẽ có con, nhưng một đứa thôi. Hy vọng ngày nào đó T tìm ra được hướng đi cho cuộc đời và cảm thấy cuộc đời này rất trọn vẹn.
Câu chuyện hết rồi. T có nhắn, có một nghĩa trang ở Sóc Sơn, Hà Nội, ở đó các bạn bầu hoàn cảnh có thể tìm được một chỗ ăn ở đến khi sinh bé. Bác chủ nghĩa trang sẽ chăm sóc và giúp các bạn nương náu trong giai đoạn khó khăn. Đã có rất nhiều bạn nhỏ được chào đời nhờ nơi này và việc thiện của bác. Tất cả những gì T muốn gửi gắm chỉ có vậy!
Cảm ơn cả nhà đã đọc đến đây. Chúng ta được ra đời một cách bình thường, và sống một cuộc đời bình thường đã là vô cùng may mắn với những đứa trẻ còn ở ngoài nghĩa trang ngoài kia có phải không???
Vì một cuộc đời quý giá!
10.7.2024
Lily Garden
Có thể đừng đọc nếu trực giác bảo đừng đọc nhé. Một câu chuyện lạ trong một góc bình thường của cuộc đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét