Khi đang vui vẻ và thoải mái lúc mát xa cho mẹ, mình nhẹ nhàng nói một ngày nào đó chúng ta sẽ trả thể xác này lại cho thế gian. Thân xác này chúng ta vay mượn của thế gian, rồi chúng ta cũng phải trả lại. Mình còn dịu dàng và chân thành giải thích thêm một số cơ chế có thể của một người sau khi chết.
Lúc vui vẻ và thoải mái, mẹ mình đón nhận khá tốt. Mình nghĩ sự chuẩn bị tâm lý này rất cần thiết, nhất là những người già có nhiều nỗi sợ hãi và còn nhiều vấn đề tâm lý chưa được giải tỏa.
Chín năm trước mình có tham gia những buổi cầu siêu với những người bên đạo Cao Đài, gồm có 9 buổi cúng, mỗi buổi cách nhau 9 ngày, gọi là cúng tuần cửu, thay vì bên đạo Phật là 7 buổi, mỗi buổi cách nhau 7 ngày gọi là cúng thất. Bên đạo Thiên Chúa vẫn có những buổi cầu nguỵện. Mỗi tôn giáo và tín ngưỡng có cách làm khác nhau nhưng cũng là đều muốn giúp hành trình của linh hồn sau khi chết được nhẹ nhàng hơn.
Buổi đầu tiên cúng gọi là cửu 1, lúc mọi người đọc kinh, mình cảm nhận rất nhiều xúc cảm mà linh hồn của người mất đang hiện diện. Mình không thấy họ, mình chỉ cảm nhận cảm xúc của họ ở đó. Rất nhiều quyến luyến, tiếc nuối, thương cảm, xúc động, nghẹn ngào, run rẩy, kiểu như đôi mắt họ sẽ ầng ật nước và trái tim thì thắt lại. Mình không quen biết người này, chỉ biết họ hơn trung niên một chút. Lần đó mình tham gia kiểu như hộ niệm vậy. Có lẽ là họ không sẵn sàng cho sự ra đi này, và cũng vô cùng lo lắng cho vợ con ở lại sẽ ra sao, cùng biết bao nhiêu điều muốn nói, muốn bày tỏ, muốn gửi gắm mà không sao có thể nói được. (Sau này mình sẽ rèn luyện thêm vốn từ chỉ cảm xúc và trạng thái để có thể kể chi tiết hơn).
Dù cảm nhận như vậy, nhưng trong không khí trang nghiêm của buổi lễ, và nỗi niềm thương tiếc của người nhà, mình không nói gì với ai.
81 ngày sau là cửu thứ 9. Mỗi một cửu là một hành trình chuyển hóa, được giải phóng, được nhắn nhủ, được nói lời tạm biệt người thân, qua các bài kinh đã giải tỏa rất nhiều. Và qua mỗi cửu, họ lên một nấc thang để chuẩn bị cho hành trình tiếp theo. Đến cửu thứ 9 là họ đã sẵn sàng để đi hoàn toàn, không còn vướng bận nữa, trở về với ánh sáng. Lúc đó cảm giác và cảm xúc mà mình cảm nhận là sự nhẹ nhõm, thanh thoát, bình an. Giống như họ nói họ đã có thể đi được rồi. Và người nhà của họ cũng đã đủ bình tĩnh, chấp nhận và tiếp tục cuộc sống mà không có họ ở đây nữa. Các bạn cũng có thể tham khảo những bài kinh này, rất là tình cảm luôn.
Mình nói thêm với mẹ về sự ra đi của dì ruột mình. Dì lớn hơn mẹ, trước khi dì ra đi, dì đã nằm viện rất lâu và hình như trải qua vài lần phẫu thuật hay điều trị cũng đau đớn. Dì cũng theo đạo và cũng được cầu nguyện. Cả dì và chồng dì cũng có nhiều thành tựu trong việc tu hành. Tuy vậy, có thể những đau đớn cuối đời mà lúc dì ra đi, mình nhìn vào di ảnh của dì trên bàn thờ tại đám tang, một đôi mắt và khuôn mặt nhiều xúc cảm. Những người khóc nhiều thì khuôn mặt của họ đỏ và đôi mắt của họ cũng đỏ lên phải không?
Một năm trôi qua, đến ngày giỗ đầu của dì, cũng di ảnh đó trên bàn thờ, lúc này mình thấy rất tươi sáng, bình an và hạnh phúc. Mình không nhớ rõ mình nghe kể hay được nằm mơ, rằng trong mơ dì nói dì đã khỏe mạnh trở lại, hồng hào, vui vẻ và rất an lạc rồi. Thật sự rất vui cho dì.
Nếu mọi người khi ra đi mà có nhiều bất an, lo lắng hay sợ hãi, tâm thần của họ sẽ bị hoảng loạn, phân tán khắp mọi nơi, dân gian gọi là hồn xiêu phách lạc. Thì phải tốn rất nhiều thời gian sau để họ có thể gom thần, định thần, hồi phục lại để có thể trở về với tinh thần nguyên vẹn. Bên đạo Cao Đài cũng có một bài kinh hỗ trợ cho người khi hấp hối, mục đích cũng là giúp người đó có thể bình tĩnh, định thần lại. Từ đó nhìn thấy ánh sáng và đi về phía ánh sáng. Giải thích theo tâm linh mới là khi chúng ta thoát ra khỏi thân thể và trở về, các vị thiên thần hộ mệnh và các vị thầy ánh sáng sẽ đón chúng ta. Nhưng nếu chúng ta không bình tĩnh, không định thần, không gom được thần mà để phách tán khắp mọi nơi thì chúng ta cũng không nhìn thấy họ được.
Những người ngày thường có thể thiền định được, đặc biệt là định được thì họ dễ dàng giữ bình tĩnh và gom thần được tốt hơn lúc rời đi. Còn những người khác, sự cầu nguyện thuần khiết và chân thành từ những người thân sẽ như một điểm neo giúp họ neo lại, bình tĩnh lại và định thần được tốt hơn. Bởi vì những người thân hay những người có mối quan hệ với họ vẫn còn một sợi dây liên lạc được với họ tại thời điểm đó. Nhưng hy vọng những người thân sẽ không làm họ bối rối hơn nữa, vì họ cũng đã đủ bối rối và khó khăn lúc đó rồi.
Trong bài viết này mình chỉ muốn nói đến sự chuẩn bị tâm lý thoải mái cho hành trình của người thân hoặc cho tương lai của chính mình. Những chủ đề khác liên quan đến những linh hồn sau khi mất có thể được chia sẻ ở những bài viết khác.
Chúng ta rồi cũng sẽ rời đi. Vậy nên tranh thủ một cuộc đời quý giá, một cơ thể tuyệt đẹp và khỏe mạnh, hãy làm những gì bạn muốn làm và sống một cuộc đời không tiếc nuối nào.
Yêu bạn
Lily Garden
Trò chuyện cùng Chân Ngã
Nhận xét
Đăng nhận xét