Có
lần mẹ mình nằm viện, bệnh cũng không nặng. Nhà có người lớn tuổi thì
cứ chuẩn bị tâm lý lâu lâu đi thăm viện cũng bình thường. Mẹ nằm phòng
tập thể, may còn có giường dư nên ban đêm mình có thể ngủ lại thoải mái.
Mình phát hiện ra nệm giường của mẹ và của mình đều rỗng ruột, chỉ có
mỗi bọc nệm bằng da giả và một tấm drap trắng, lót giường là các thanh
inox thưa nên cũng gồ ghề một tí. Một số giường giống như vậy, một số
khác thì có nệm xốp 4-5 cm đầy đủ. Mình định phàn nàn thì bỗng nhớ nhiều
y bác sĩ và sinh viên trực đêm còn ngủ ghế, có khi chỉ có 2-3 cái ghế,
còn không có giường nằm. Khi ca trực đông họ còn không được ngả lưng. Mà
họ cũng chẳng có ai để phàn nàn cả! Mình nằm như vậy là tốt lắm rồi,
rồi vui vẻ đi ngủ.
Mẹ bảo mình
cứ về nhà ngủ đi, không cần ở lại đây trông mẹ đâu. Mình nói mình ngủ ở
đây vui mà. Mẹ có lẽ bất ngờ với từ “vui” mà mình dùng. Mà mình cảm thấy
vui thật. Có lẽ với mẹ và nhiều người ở lại trông người nhà trong viện
sẽ rất mệt và chẳng có gì vui, nhưng mình đã trải qua lần sinh tử trong
viện, giờ lại cảm thấy rất thoải mái và không vấn đề gì cả. Mình vui
thật, vì sự linh hoạt và tinh thần của mình đối diện với việc này. Y như
là mình đã tốt nghiệp bài này từ bao giờ không hay. Giới hạn của mình
đã được mở rộng.
Một bạn khác
chia sẻ với mình về cuộc sống của bạn ấy, rất tất bật vì chăm con nhỏ,
mệt mỏi và không có thời gian cho bản thân. Mình chưa kịp nói gì với
bạn, vì bạn cũng bận quá không có thời gian nghe mình nói luôn. Mình
thấy rằng, có nhiều người cả hai vợ chồng cùng chăm một con đã thấy
đuối. Mình thì mẹ đơn thân chăm hai con, thấy cũng vừa sức. Nhìn một số
người quen có cả 3 con, có người 4 con và thậm chí có người 6 con mà họ
cứ thoăn thoắt gọn gàng, không có dấu hiệu gì là kiệt sức hay trầm cảm
cả. Có người thì vừa chăm con, vừa lo sự nghiệp, vừa làm đủ chuyện hay
ho. Mình thực sự nể phục.
Mình
nhận ra rằng, đối với một số người, việc gì đó, hoàn cảnh gì đó là khó
khăn, nhưng với người khác thì không. Lý do là giới hạn của mỗi người sẽ
khác nhau. Người mệt và yếu thì đi bộ vài km đã đuối, nhưng với runner
từng chạy nhiều thì nó như muỗi vậy. Họ chẳng bao giờ kêu ca họ phải đi
bộ vài km cả, thậm chí còn lấy làm thích thú. Có người đi làm 8 tiếng về
đã vật vờ không còn chút sức lực. Mà có người làm hơn 10 tiếng vẫn có
thời gian tập thể dục, nghe nhạc, học thêm, đi chơi và tự nấu các món
ngon. Vậy từ khóa ở đây là GIỚI HẠN. Giới hạn của mỗi người khác nhau.
Nếu thấy điều gì khó, chỉ cần tìm cách mở rộng giới hạn của bản thân thì
mọi chuyện tự nhiên sẽ đơn giản và dễ hơn rất nhiều. Rất may, giới hạn
có thể mở rộng được khi mình cố gắng, rèn luyện và tìm cách. Rồi sẽ thấy
mọi thứ nhẹ nhõm hơn, lại sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Dạo
gần đây, mình ít khi tư vấn hay khuyên ai một cách nhanh chóng. Bởi vì
mình thấy dữ liệu họ đưa cho mình không đủ. Mình chưa hiểu về họ, làm
sao mình có thể đưa ra một lời khuyên cho chính xác. Và thêm nữa, giới
hạn của từng người cũng khác nhau. Mình chưa thể biết được giới hạn của
một người, sao có thể vội đưa ra lời khuyên hay động viên được. Có một
bạn trên Facebook, bạn ấy nói bạn ấy hơi khó chịu khi có ai đó nói với
bạn là “Cố gắng lên!” bởi vì có lẽ bạn thấy bạn đã mệt rồi, đã cố gắng
quá nhiều rồi, bây giờ bạn cần nghỉ ngơi và được chia sẻ hơn. Đây có lẽ
là một bài học quý cho những người tư vấn hay khuyên người, bởi vì có
thể lúc đó họ đuối rồi, có thể đã tới GIỚI HẠN của họ rồi. Hoặc có thể
họ chưa có thời gian đủ để chữa lành và hồi phục cho bản thân. Mình nói
họ cố gắng chứ mình có gánh dùm họ được tí nào đâu!
Trừ
chuyện gấp hay cấp cứu, có lẽ mình sẽ để mọi người có thêm chút thời
gian. Khi họ phàn nàn về khó khăn của họ, biết đâu đó chính là Vũ trụ và
các vị thầy ánh sáng của họ đang muốn họ mở rộng giới hạn, vượt lên
chính mình và sẽ tìm cách sắp xếp cuộc sống của họ một cách tốt hơn, rồi
họ sẽ thấy dễ dàng hơn, có nhiều thời gian cho bản thân hơn và vui hơn
nữa. Một người vừa rớt nước, cứ để họ tập bơi chút đã, chứ cứu vội quá
họ lại bỏ lỡ cơ hội biết bơi. Sốt một tí, cứ để cơ thể tự học cách tự đề
kháng và điều chỉnh bằng nhiều cách thay vì vội vã đưa thuốc vào. Tin
tưởng khả năng mở rộng giới hạn của mọi người là cho họ cơ hội để phát
triển. Họ cần được thông cảm, được quan tâm và yêu thương!
Lần
này mình sẽ không dùng từ “Cố gắng lên”, mình sẽ nói “Bạn rồi sẽ ổn
thôi!”, “Vũ trụ luôn bên bạn và yêu thương bạn!”, “Bạn còn rất nhiều
tiềm năng mà bạn chưa biết đấy!”
(Quảng
cáo: Nếu bạn muốn biết bạn có tiềm năng gì, hay muốn tìm thêm sự hỗ trợ
để vượt qua giai đoạn khó khăn, hoặc giai đoạn đang phân vân, bạn cũng
có thể liên hệ mình đặt lịch tư vấn hoặc chữa lành nhé!)
Lily
(Ảnh
ruộng muối được chia sẻ miễn phí trên Pixabay từ Quangpraha. Để có hạt
muối cho chúng ta ăn hàng ngày, bao nhiêu người đã vất vả như thế!)
Mình là Ly (Lily Garden). Đây là nơi mà mình chia sẻ về Thiền chữa lành, Thôi miên chữa lành, các thông điệp chữa lành, hành trình tâm linh cùng những trải nghiệm sống. Khu vườn Lily là một ý tưởng về một khu vườn yên bình để nuôi dưỡng tâm hồn, truyền cảm hứng và chữa lành cho Ly và mọi người.
Nhận xét
Đăng nhận xét